Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hãy Nắm Lấy Tay Anh

Chương 5: Tôi biết cậu cũng thích tôi (Hết)



“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại không nói cho tớ biết.” Thẩm Mặc Kỳ nhìn hai mắt đỏ bừng của cô gái nhỏ, mày lại nhíu chặt.

 

Hạ Noãn Dương mờ mịt mà ngẩng đầu, Thẩm Mặc Kỳ cao một mét tám mấy, cao hơn cô ấy tận hai mươi mấy centi, dáng người nhỏ xinh bị bóng dáng của cao lớn của cậu ấy bao trùm. Cô ấy xoa xoa đôi mắt, thanh âm còn mang theo chút nức nở: “Cậu thì liên quan gì, sao phải nói với cậu?” 

 

Lời nói vừa nói ra, Hạ Noãn Duo liền hối hận, hận không thể tát chết chính mình.

 

Thẩm Mặc Kỳ sửng sốt một chút, trong mắt nhiễm ý cười không dễ phát hiện.

 

“Tớ đi trước.” Hạ Noãn Dương mặt đỏ lên, chuẩn bị rời đi, lại bị Thẩm Mặc Kỳ bắt được cánh tay, cô ấy có chút không biết làm sao.

 

“Làm… làm gì vậy?”

 

“Lời đồn tớ sẽ xử lý.” 

 

“Tớ cũng có chuyện cần suy xét một chút. Tớ nên dùng thân phận gì để quan tâm cậu đây?”

 

Hạ Noãn Dương cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hai mắt trợn to nhìn Thẩm Mặc Kỳ, thời khắc nghe câu hỏi kia thời gian như đang ngừng lại.

 

Làn gió mát thổi lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của thiếu nữ. 

 

Rất nhiều năm sau, tuy rằng Thẩm Mặc Kỳ thành gia lập nghiệp, con ngoan vợ hiền, nhưng cậu ấy vẫn nhớ như in cảnh tượng hôm nay.

 

Không biết có phải Thẩm Kỳ Mặc đã làm gì đó hay không, Dương Thiến mấy ngày nay không có đến gây phiền phức cho cô ấy nữa. 

 

Hạ Noãn Dương ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng mà vuốt ve phong thư, giương mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.

 

Cô ấy vẫn luôn rất tò mò Thẩm Mặc Kỳ sẽ xử lý như thế nào, nhưng mỗi lần nhớ đến cuộc đối thoại ngày đó, liền không có lá gan nữa. Thẳng đến một ngày nọ, Hạ Noãn Dương mới nhận thức được rằng Thẩm Mặc Kỳ người này là có bao nhiêu…lợi hại.

 

Hạ Noãn Dương nhìn Thẩm Mặc Kỳ đang nói gì đó với giáo viên, rồi cầm lấy microphone đứng trên đài phát biểu trước toàn trường.

 

“Tôi là Thẩm Mặc Kỳ.”

 

Người đứng trên bục kia, giống như trời sinh đã có một loại khí chất làm người ta bội phục, không tự giác mà nhìn theo.

 

“Tôi tin chắc ai cũng đã thấy tấm ảnh trên diễn đàn kia. Mọi người đều là học sinh, rốt cuộc sau tất cả cũng chỉ là bàn tán giải trí sau giờ học. Nhưng việc này lại tạo cho chúng tôi rất nhiều bối rối và phiền phức. 

 

Tôi được rất nhiều người yêu thích, tôi rất vinh hạnh vì điều này, nhưng cái thích này chỉ là tâm lý bình thường của tuổi dậy thì mà thôi. Tôi hy vọng các bạn sẽ lý trí một chút, đừng làm những chuyện khiến người khác cảm thấy không thoải mái.” 

 

Thanh âm của Thẩm Mặc Kỳ trầm trầm vang lên, dưới sân khấu là một mảnh yên tĩnh. Cậu ấy buông microphone, đi xuống đài, liếc mắt một cái liền thấy được biểu tình ngạc nhiên của Hạ Noãn Dương.

 

Hạ Noãn Dương nhớ tới lời nói vừa rồi của Thẩm Mặc Kỳ, chớp chớp mắt, càng nghĩ càng thấy không đúng.

 

Tạo phiền phức thì có thể hiểu đi, nhưng bối rối là cái gì? Bọn họ có bối rối gì đâu.

 

Cô ấy giương mắt nhìn lên, thấy ý cười trong mắt đối phương, rốt cuộc cũng biết là cậu ta đang cố ý. 

 

“Noãn Dương, tớ cảm thấy Thẩm Mặc Kỳ có ý với cậu.” Tô Miên ghé vào bên tai nói nhỏ với Hạ Noãn Dương. Cô ấy thẹn thùng đẩy người ra chỗ khác.

 

Tô Miên cũng không tức giận: “Tớ cảm thấy cậu ta là đang gián tiếp tỏ tình cậu trước tất cả mọi người.”

 

Hạ Noãn Dương phì cười.

 

“Sao tớ lại không cảm thấy thế?”

 

“Bởi vì cậu quá ngốc đó! Người bình thường đều nhìn ra được cậu ta có ý gì với cậu.” 

 

Tô Miên trợn trắng mắt “Cậu ta luôn giữ mình trong sạch, trừ bỏ em gái ra thì cậu là người duy nhất cậu ta quan tâm đó!”

 

Hạ Noãn Dương không nói gì, tiếp tục bước đi về phía trước: “Tớ không muốn tự mình đa tình, lỡ không may người ta không có ý gì cả, người mất mặt nhất vẫn là tớ.”

 

Tô Miên điểm nhẹ vào trán Noãn Dương: “Không được tự ti!”

 

“Tự mình đa tình?”

 

Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Tô Miên nhìn thoáng qua Hạ Noãn Dương, cong môi cười cười.

 

“Suýt nữa thì quên, tớ còn bài tập chưa làm, tớ đi trước đây.” Tô Miên cười tủm tỉm, vỗ vỗ vai Hạ Noãn Dương sau đó lại liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Kỳ “Cố lên người anh em!”

 

Hạ Noãn Dương dở khóc dở cười nhìn bóng dáng đã đi của Tô Miên. Quay đầu lại nhìn Thẩm Mặc Kỳ, trong lòng không ngừng cảm thấy bồn chồn.

 

Vừa rồi cậu ấy chắc chưa nghe được đâu nhỉ? 

 

Trời ạ, mất mặt quá!

 

“Noãn Dương.” Thẩm Mặc Kỳ nhìn Noãn Dương thật lâu.

 

Hạ Noãn Dương cũng không biết có phải mình nhìn lầm hay không, nhưng trong ánh mắt kia, cô ấy thấy được sự ôn nhu vô bờ bến.

 

“Làm sao?” Cô ấy ngơ ngác trả lời đối phương.

 

“Cậu không có tự mình đa tình.” 

 

Thẩm Mặc Kỳ cúi đầu, vươn tay nhéo nhéo gò má của thiếu nữ.

 

 “Tớ thích cậu, không phải cậu cũng thích tớ sao?”

 

Chương trước
Loading...