Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 02: Thành phố Distinct



Càng nghĩ nhiều thì Ryoshu càng có nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời nên cậu quay lại công việc chuẩn bị trước đã. Đầu tiên là Ryoshu sẽ phải mua sách kỹ năng vì nó là một trong những thứ quan trọng nhất. Cơ mà để mua sách thì cậu cần ít nhất 150 RC. 

‘150 RC mình còn không có chứ nói gì đến một cục 80 nghìn kia chứ?’

Ryoshu suy nghĩ một hồi lâu mới tìm ra được một giải pháp thay thế.

“Chợ đen thì sao nhỉ?”

Chợ đen là nơi mua bán bất hợp pháp mà không có sự chấp thuận của Chính phủ. Nó thường diễn ra trong việc buôn bán các mặt hàng cấm kỵ như “mai thúy”, bộ phận cơ thể và hàng tấn những bất hợp pháp khác mà có chúa mới biết được.

Ryoshu chẳng hề thích bầu không khí những nơi như vậy chút nào. Nhưng có vẻ như cậu ta không có lựa chọn nào khác cả.

Và như cậu ta đã đề cập trước đây, bản đồ của trò chơi này rất rộng lớn có khi phải rộng ngang với thế giới thực. Trò chơi tuy diễn ra xung quanh chủ yếu ở Học viện Spiral nhưng nó hoàn toàn không hạn chế Người chơi ra vào những nơi khác. Người chơi vẫn có thể tham gia vào cốt truyện chính ngay cả khi không học tại Học viện Spiral.

Những thứ này Ryoshu sẽ tính đến sau. Giờ quay lại vấn đề chính, bây giờ cậu sẽ đi đến Chợ đen. 

Cậu ta thay tạm chiếc áo ngắn tay bẩn thỉu sang một chiếc áo hoodie màu đen bình thường.

‘Cậu nhóc mình điều khiển này hóa ra gu thẩm mỹ cũng không đến nỗi tệ.’

Xong rồi Ryoshu đi ra cửa căn hộ, lấy chiếc chìa khóa trên kệ giày gần đó và mở cửa ra.

'Cảm giác như thể mình quên điều gì ấy nhỉ?' - Nghĩ là vậy, cậu mặc kệ điều đó và vẫn đóng sập cánh cửa vào.

----0w0----

Khi Ryoshu bước ra ngoài đường, khung cảnh một thành phố hiện đại của tương lai đập thẳng vào mắt cậu. Cậu ta dường như bị choáng ngợp và không thể nhận ra đây có phải là hư hay là thực không nữa. Những tòa nhà cao tầng với kiến trúc hiện đại vươn lên và đâm xuyên qua bầu trời xanh kia. Chúng được bao phủ bởi các lớp kính và kim loại phản chiếu ánh sáng mặt trời trông rất ưa mắt. 

Ryoshu đã tưởng chỉ có thể nhìn thấy thứ này ở trong những bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng mà thôi. Thế mà giờ đây chúng lại đang đứng sừng sững trước mặt cậu và thậm chí còn sống động hơn bao giờ hết.

Ryoshu vừa đi bộ vừa cảm nhận được nhịp sống sôi động của cuộc sống trong thành phố. Cảnh quan đô thị rung rinh với hàng nghìn người dân với các phương tiện đang bay trên bầu trời, thỉnh thoảng cậu ta còn có thể thấy có người đang bay nữa. Chúng tạo nên một cảm giác năng động đến khó tả.

‘Không thể tin được là trước đây từng có chiến tranh tại chính nơi này. Con người công nhận là phát triển nhanh thật sự.’

Trước mắt Ryoshu bây giờ là tòa nhà cao gần trăm tầng với họa tiết trắng vàng bao quanh tòa nhà. Chính tòa nhà này là tâm điểm thu hút hàng nghìn ánh nhìn xung quanh đây. Ai ai cũng ngước nhìn lên với vẻ mặt trầm trồ và kinh ngạc. 

‘Đúng rồi, tòa nhà đó chính là niềm tự hào của thành phố Distinct, à không, đúng hơn là của cả Anh quốc luôn ấy chứ nhỉ?’ - Cậu nhớ lại những lời thoại của những con NPC khi kể về tòa nhà sáng sủa kia.

Tiếng người dân xung quanh nói chuyện rôm rả vang lên mọi ngóc ngách của con phố nhỏ nhắn.

“Công hội Thái dương nổi tiếng đây à?”

“Chắc bác không biết đâu nhưng mà cháu tôi đang làm việc ở đây đấy! Cháu nó giờ là một Anh hùng hạng B lận đó!”

“Bác sướng thế! Đúng là phúc cả đời đấy.”

Mục đích của cậu vốn không phải đến ngắm nhìn tòa nhà tỏa sáng như mặt trời này. Ryoshu đến đây vì có việc quan trọng hơn.

Cậu ta bước lại gần đồn cảnh sát nằm ở gần ngã tư con phố. 

Và đúng lúc đó một viên cảnh sát trẻ tuổi trông khá cao với dáng người thư sinh đi qua đồn. Ryoshu không ngại ngần gì mà ngay lập tức lại gần và hỏi đường:

“Anh cảnh sát ơi, cho em hỏi chút ạ.”

Đứng lại gần, cậu mới thấy anh ta cũng khá săn chắc. Và ngoài ra anh chàng cảnh sát đó còn có mái tóc vàng óng với đôi mắt màu xanh lá chuối có sức hút khá kì lạ.

‘Có lẽ anh ta cũng là Thức tỉnh giả chăng?’ - Cậu ta nghĩ vẩn vơ xong rồi nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ vớ vẩn đó.

Nghe thấy tiếng có người đang nói chuyện với mình, anh ta lập tức quay ra nhìn người vừa hỏi. Nhận ra người hỏi là một cậu bé khá ốm yếu, anh liền thay đổi thái độ và hỏi han với giọng điệu quan tâm:

“Cậu bé làm sao thế? Đến đây có việc gì hả?”

Bị gọi là “cậu bé” khiến Ryoshu có chút lạ lùng vì trong phút chốc cậu đã tưởng nhầm rằng mình vẫn còn là thằng thất bại 22 tuổi.

‘Mình chắc phải làm quen với cách gọi mới nữa thôi...’ - Cậu thở dài trong lòng và cố không biểu lộ sự chán chường này.

“Dạ, em muốn hỏi là đường đến khu West Soul ở đâu thế anh?”

“Ờm... nếu anh không nhầm thì...” - Anh ta trông có vẻ khá bối rối trước câu hỏi của cậu.

‘Mình tưởng cảnh sát phải biết tất cả các nơi trong game chứ? Hay là họ đã chỉnh sửa lại hệ thống rồi.’

Một viên cảnh sát khác từ trong đồn đi ra, khoác vào vai của anh cảnh sát đãng trí kia.

“Xin lỗi cậu bé nhé, thanh niên này không hiểu sao dạo này tự dưng dở chứng, quên nhiều lắm luôn. Để anh giúp nhóc nhé. Nhóc cứ đi thẳng hết cái đường này là đến khu West Soul.” - Anh ta cười vào mặt đồng nghiệp của mình một cái rồi chỉ tay ra khu phố đằng sau Ryoshu.

“Dạ vâng em cảm ơn các anh nhiều ạ.” - Cậu cúi đầu xuống cảm ơn hai anh cảnh sát.

Thấy được sự lễ phép của cậu ta, cả hai anh cảnh sát đều cầm mũ và đeo chắc chắn hơn. Họ trông có vui vẻ và phần nào đó tự hào với sự giúp đỡ nhỏ của mình. 

“Không có gì đâu nhóc.”

“Xin lỗi cậu bé vì anh không giúp được gì nhé. Anh đoán là anh phải về học lại bản đồ thành phố rồi.” - Và anh cảnh sát bối rối kia cũng không quên phép tắc của chính mình.

Hai tên đồng nghiệp bắt đầu nói chuyện trong khi cậu nhóc kia bước đi xa dần chỗ đồn cảnh sát.

“Tôi cũng lạy ông đấy Justin ạ, có mỗi nhớ một tí thôi cũng quên được.”

“Chắc do gần đây tôi uống nhiều rượu quá... Phải chấn chỉnh lại thôi.” 

Anh cảnh sát thư sinh kia gãi đầu trông khá bất lực.

Ryoshu bỏ mặc hai người đó và đi bộ tiếp. Lý do cậu đi bộ là để tiết kiệm nguồn tài nguyên quý giá của cậu - tiền. 

Vấn đề tài chính này trong tương lai thì cậu ta sẽ giải quyết sau. Nhưng hiện tại cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn để khi vào được học viện thì sẽ không bị đuổi khỏi trường.

Dù cậu có thể bỏ học để tiết kiệm tiền nhưng mà lợi ích của việc ở gần các nhân vật chính là nhiều đến mức không thể đong đếm được.

Cũng may là tại Học viện Spiral, họ cung cấp đủ tiền cho học viên để mua thực phẩm và các nhu cầu khác. Và dù có ký túc xá cơ mà học viện vẫn đảm bảo sinh viên có nhiều sự lựa chọn hơn và cảm thấy thoải mái nhất có thể. 

‘Đó là lý do tại sao mình nói mấy học viện này giàu kinh khủng...’

"Ồ, mình đến đúng nơi rồi nè!"

Sau khi vừa đi vừa suy nghĩ kế hoạch, cậu ta đã đặt chân đến một tiệm bar nhỏ có chút khiêm tốn so với những gì cậu vừa quan sát được trong thành phố. Nhưng chính điều đó lại khiến nó nổi bật hơn tất thảy. 

Bên ngoài nó trang trí thêm dây leo bao quanh nó nhấn mạnh thêm sự cổ kính vốn có của nó. Cửa ra vào thì được tạo nên từ gỗ mun cứng cáp cùng với các chi tiết khắc trang trí tinh xảo hình chữ thập uốn éo. 

“Đây rồi! Angels' Whisky!”

Nơi đó là một trong những nhánh chính để đến nơi diễn ra Chợ Đen. Ryoshu đã khoác trên mình bộ đồ kín đáo ở “căn hộ” của mình để chuẩn bị đi vào một trong những nơi nguy hiểm nhất ở thành phố Distinct.

Ryoshu đút tay vào túi và bắt đầu bước vào quán bar. Khi cánh cửa mở ra, hơi ẩm và mùi của gỗ mun cổ kính tràn ngập không gian, làm cậu ta nhớ về những tòa nhà trong rừng khi đến chơi khi qua nhà ông bà.

Và đi kèm với cảm giác hoài niệm đó cũng là một chút đắng cay. Vì ngôi nhà đó giờ đây cũng đã thuộc về bọn con cháu tham lam kia rồi. 

‘Mùi trong game thôi mà chân thực quá... làm mình nhớ đến ông bà ghê. Từ khi họ mất thì mình chưa bao giờ đến thăm nhà lần nữa cả... Dù đúng là mình không muốn gặp bọn nó thật nhưng mà không thăm ông bà thì cũng không được... Nghĩ lại mới thấy mình bất hiếu quá...’

Nghĩ đến điều đó, cậu lại càng có thêm động lực để thoát khỏi trò chơi chết tiệt này hơn bao giờ hết. 

Bước vào hẳn bên trong, không gian sống của ngôi nhà mang phong cách thời kỳ Victoria cổ kính. Trần nhà cao với các cột trụ có tuổi đời lâu dài khiến nơi đây trở nên thoáng mát và hoài niệm hơn.

Trái lại với khung cảnh trang nghiêm nơi đây là bầu không khí đáng sợ và có chút rùng rợn khi mà đa số mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm người mới bước vào. Cậu cũng có chút run rẩy trước ánh mắt của người khác nhưng cậu phải giả vờ bình tĩnh nhất có thể.

Ryoshu nhẹ nhàng bước tới và ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Người phục vụ vừa lau ly chỉ liếc nhìn cậu một cái thật nhanh, sau đó hỏi cậu:

"Ngài muốn uống gì, thưa ngài?"

Cậu ta vẫn tự tin nhớ đoạn mã đầu tiên vì đây gần như là câu lệnh để bắt đầu cuộc trò chuyện liên quan Thế giới Ngầm:

"Tôi muốn một ly Joel's Madam."

"Xin ngài vui lòng chờ trong giây lát." - Anh phục vụ không hề biến sắc hay có chút phản ứng dư thừa nào cả, khiến cậu không thể không khâm phục sự chuyên nghiệp của anh ta. 

‘May quá, mật khẩu vẫn không hề thay đổi.’ - Cậu ta cũng cảm thấy nhẹ lòng chút.

Người phục vụ cầm một chai rượu vang trông có vẻ đắt tiền rồi rót cho cậu một ly. Rót xong, anh ta mới tiếp tục hỏi.

"Ngài có muốn sử dụng kèm gì nữa không?"

Sau khi xác nhận là chuyện đang đi đúng hướng rồi thì cậu ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

‘Đến đây thì dễ dàng rồi.’

"Cho tôi một đĩa Sườn rồng chua ngọt."

Đột nhiên không khí ở quán ăn trở nên tăm tối hơn. Người phục vụ vẫn làm việc như thể không có gì xảy ra. Nhưng cậu nhóc trẻ người non dạ kia đã cảm nhận được chút sát ý từ ánh mắt đầy nghi ngờ của người đó.

Ngoài ra có hai gã mặc vest bắt đầu đứng ra chặn cửa chính lại. Có gì đó không đúng đang xảy ra.

"Xin lỗi khách hàng, hôm nay chúng tôi hết món đấy rồi."

'Ồ! Chết tiệt, mình nhầm rồi hả?'

Lâu lắm rồi Ryoshu mới vào chỗ này trong game nên bây giờ mấy cái mã này đều nằm lộn xộn trong đầu cậu. Những giọt mồ hôi vô hình bắt đầu túa ra trên trán. Giờ chỉ cần nói sai thêm một lần thôi là cậu ta sẽ bị đuổi khỏi quán vĩnh viễn. 

Và chưa kể là cậu có khả năng sẽ bị đưa vào diện tình nghi để bên Chợ đen cử sát thủ đi xử lý mình.

"Không sao đâu. Cho tôi một đĩa Đậu phụ Tứ Xuyên."

Tuy giọng Ryoshu nghe rất điềm tĩnh. Nhưng bên trong cậu hiện giờ là cả một chiến trường. Hai gã da đen mặc áo vest đứng canh ở cửa đang nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn cũng chả giúp tình hình đỡ hơn chút nào cả.

‘Hai gã đó ít nhất phải ở bậc D trở lên... Tức là họ có thể đấm vỡ tường xi măng mà không hề bị trầy xước tay. Và chắc chắn... mình không phải là bức tường rồi.’

Ở thế giới này Ryoshu gần như là một con người bình thường vậy. Nhưng mà cảm giác bất lực và yếu đuối này không phải là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy vì ở thế giới thực cậu đã luôn là một con người hèn yếu và vô liêm sỉ rồi. 

Ryoshu trước đây đã luôn phải cầu xin người khác để họ giúp đỡ mình. Và vào thế giới này thì cũng không khác gì lắm, cậu vẫn là kẻ yếu đuối và hèn nhát như vậy.

Nhưng có một sự khác biệt "nhỏ". Đó là dù chỉ cần một sai lầm là cậu thật sự sẽ chết mà chẳng làm gì được. 

‘Khéo cầu xin xong có khi còn chết luôn... vì Quý tộc ở đây thật sự rất ghét dân đen...’ - Ryoshu chỉ nghĩ đến cảnh tượng lỡ va phải một quý tộc và điều đó cũng khiến cậu rùng mình trước sự tàn bạo của thế giới mới này.

Dù không phải là không có luật pháp đàng hoàng nhưng mà những người dân đen, mọi rợ như cậu ta sẽ gần như chẳng có chỗ đứng trong xã hội này.

'Làm ơn, xin đừng sai nữa nhé!’

Trong đầu cậu ta chắp tay lại khẩn cầu thành tâm. Và như thể chúa đã nghe thấy lời cầu cứu của cậu vậy. Tên phục vụ đã còn không còn sát ý tiềm ẩn trên mặt nữa.

"Ngài thanh toán trực tiếp hay qua tài khoản ngân hàng?"

Trong lòng Ryoshu thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của cậu cũng đã bớt lo lắng hơn.

"Tôi sẽ thanh toán trực tiếp."

Người phục vụ vẫy tay và có một người nữ phục vụ khác đến cúi đầu chào cậu. Mọi hành động, cử chỉ của cô ấy trông cũng rất chuyên nghiệp. Và theo như linh cảm của một game thủ có 6 năm kinh nghiệm như cậu thì chắc chắn cô ấy có khi nằm ở bậc C rồi.

Các nhân viên của chi nhánh dù lớn hay nhỏ thì đều là Thức tỉnh giả bậc E trở lên. Và tất cả bọn họ đều đã được trang bị kỹ năng để giết người gọn lẹ rồi.

Ryoshu kiềm sự sợ hãi của mình và chỉ gật đầu nhẹ trước lời chào của cô ấy.

“Vậy thì thưa ngài, xin hãy đi theo tôi.”

Cậu ta đứng dậy và đi theo cô phục vụ vừa mới đến. Sau khi đi được một lúc ở hành lang, cô gái dừng lại và mở cánh cửa gần đó ra.

"Mời ngài vào phòng này." - Cô ấy dang tay ra và chỉ vào bên trong phòng, ra dấu hiệu để cậu ta đi vào trong đó.

Ryoshu không hề bối rối chút nào mà bước vào phòng và sau đó cầm lên chiếc mặt nạ miễn phí được đặt trên bàn gần đó. 

Chiếc mặt nạ này có họa tiết hình Kitsune giống như mấy cái cậu thường thấy trong các lễ hội Nhật Bản ngày trước cậu từng đến. Tuy nhiên chiếc mặt nạ này không phải là mặt nạ thường. Mà có vẻ chúng đã được phù phép gì đó lên như trong bản game gốc.

"Chúc ngài thượng lộ bình an, thưa ngài." - Cô ta cúi đầu xuống chào vị khách kì lạ kia đi.

Và đó là những lời cuối cùng Ryoshu nghe được trước khi dịch chuyển.



Chương trước Chương tiếp
Loading...