Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 03: Chợ Đen



Không gian xung quanh Ryoshu đột nhiên trở nên im lặng tuyệt đối. Cậu đoán rằng là mọi thứ đang tối đen lại vì chẳng có ánh sáng nào chạm đến đôi mắt đã nhắm tịt của cậu ta.

‘Quá trình dịch chuyển tức thời đây hả?’ - Cậu cũng muốn mở mắt ra xem lắm nhưng việc này cực kì giống cảm giác đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Điều đó khiến cậu sợ hãi để có thể mở mắt ra. Ryoshu chỉ cảm nhận được một cảm giác khá chóng mặt.

Tưởng sẽ chỉ mất vài giây giống như trong game thôi mà nhưng có lẽ nhà phát triển game đã đơn giản hóa mọi thứ trong bản game gốc khá nhiều nên giờ đây khi có đầu tư thì họ chăm chút cho mọi chi tiết nhỏ. Ngay khi dịch chuyển xong, cậu ta nghe thấy tiếng ồn ào từ đám đông bao gồm tiếng đi bộ, tiếng mua bán và tiếng chửi bới nhau. 

Các nhân viên phục vụ cho Chợ đen sẽ dịch chuyển các khách hàng đến giữa đám đông ngẫu nhiên nào đó và cho họ chút phù phép ẩn thân khi mới đến để họ không bị theo dõi.

Khi cậu ta mở mắt ra, cả một khu ổ chuột hiện ra trước mắt. Nó không đến mức mà rác nằm khắp nơi nhưng cách trang trí các gian hàng nhỏ trông rất lộn xộn và thiếu quy hoạch nên trông nó cũng khác lắm một cái ổ chuột. Khách hàng đi qua nhau lũ lượt dù không ai lộ mặt mũi cả. Ai trong số họ cũng đội một chiếc mặt nạ mà bên quản lý Chợ đen đã cung cấp trước. Một số khác còn mặc thêm một chiếc khăn choàng màu đen bao quanh người nữa.

Như chiếc mặt nạ cáo đang đeo trên mặt Ryoshu, nó cũng được cấp thêm phép để không thể dễ dàng lôi nó ra khỏi mặt người khác được. Đây là một trong những phương pháp bảo vệ khách hàng của ban quản lý Chợ đen.

Nhìn khung cảnh xung quanh thôi cũng đủ để chứng minh cậu đã dịch chuyển xuống lòng đất rồi, Vậy là Ryoshu đã chính thức đặt chân đến một trong số rất nhiều chi nhánh của Chợ đen. 

'Nơi này có tông màu ảm đạm ghê người kinh khủng, nhìn đã muốn bĩnh ra quần rồi.'

Nó làm cậu ta cảm thấy nguy hiểm đến mức không thể thở bình thường được. Nhịp tim cậu cũng từng đó mà đập mạnh dữ dội đến mức chính cậu cảm tưởng cũng nghe thấy được nó. Ryoshu cố gắng làm quen thật nhanh chóng trước khi có người cảm thấy có sự bất thường ở giữa đám đông này.

'Mình cần phải nhanh lên.'

Trong khi vội vã tìm kiếm cửa hàng bán sách kỹ năng, Ryoshu tình cờ gặp một gian hàng bán một số đồ trang sức khá kỳ lạ.

Ở cấp độ đầu tiên như này thì sẽ chưa có những mặt hàng cực kì bất hợp pháp như nội tạng người hay gì cả mà sẽ chỉ có những vật phẩm được bán để người bán hàng có thể trốn thuế từ Chính phủ.

'Ồ, ở chỗ sạp hàng sập sề này mà lại có một chiếc mặt nạ đẹp như này sao?'

Chiếc mặt nạ màu trắng được thiết kế khá đơn giản với khuôn mặt mỉm cười nhẹ với các đường nét đen trên nền trắng. Ryoshu cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ lên và hỏi bà già bán hàng đứng tuổi ở ngay đó.

"Bà ơi, chiếc mặt nạ này bao nhiêu tiền vậy ạ?"

Bà già hơi lãng tai nên một lúc sau bà mới quay lại và nói với cậu trong khi mắt bà vẫn còn đang nhắm tịt lại.

"Chiếc đó là 5 RC."

"Dạ, 5 RC đây thưa bà." - Cậu áp chiếc đồng hồ đeo tay vào chỗ thanh toán tự động và nó tự trừ đi 5 RC trong tài khoản ngân hàng của cậu ấy.

[Số dư tài khoản: 98,5 RC]

Cậu ta cầm chiếc mặt nạ lên ngắm nghía thêm một lúc, xong rồi cậu đeo chèn lên chiếc mặt nạ mà ban quản lý cho. Không hiểu sao đeo vào xong, Ryoshu lại càng cảm thấy an toàn hơn nữa. Chắc là do cậu đang đeo hai cái mặt nạ thay vì một cái.

Sau đó cậu cố không nán lại ở cửa hàng nào nữa dù trông nó có hấp dẫn như thế nào đi chăng nữa và cậu định chỉ đi theo đúng kế hoạch ban đầu mà thôi. Dù cố gắng là thế nhưng mà Ryoshu dễ dàng bị hấp dẫn bởi sự quyến rũ của các vũ khí và món đồ hạng cao. 

Trong game có rất nhiều vũ khí có thiết kế đẹp đến mức mà Người chơi còn muốn sở hữu mô hình của nó. Ryoshu cũng không phải là ngoại lệ khi mà sở hữu một số lượng đồ sộ các mô hình tỉ lệ 1:5 ở căn biệt cũ của cậu.

Cậu còn nhìn thoáng được có cây kiếm ít nhất phải bậc C trở lên. Nhưng chắc chắn giá cả nó sẽ đắt kinh khủng. Do đó Ryoshu nhanh chóng rút lui trước khi người bán hàng ra chào hàng.

Vì không phải lúc nào cũng sẽ có dịp như này để đi xem nên cậu ta tranh thủ ngắm nghía thêm một số món hàng nữa. Nhưng có ai đó từ phía sau bất ngờ túm lấy cổ cậu rất chặt như thể họ đang cố gắng khiến cậu ngạt thở đến chết.

"Ồ, cái mặt nạ này trông quen quen, con chuột nhắt nhỉ?!" - Một giọng nói khàn khàn hét thẳng vào tai của Ryoshu, tí nữa làm cậu điếc hẳn.

Một lão già cao hơn cậu một cái đầu đang túm lấy cổ cậu và kéo qua đám đông một cách tàn nhẫn. Và trong chợ đen lúc đó có rất nhiều người nhìn cậu bị xách đi sệt sệt trên mặt đất.

‘Ít nhất thì mình vẫn còn đeo chiếc mặt nạ trên mặt. Đỡ xấu hổ hơn hẳn, nhưng mà ông này là ai vậy? Mình mua chiếc mặt nạ này đàng hoàng mà?’

‘Nhưng chờ đã, tại sao trông ông ta lại quen đến thế?’

----0w0----

"Vậy là con mụ già chết tiệt đó lại cướp đồ của tao nữa à!?"

Ông ta thở dài và dường như không nói nên lời. Đoạn, ông ta quay ra nhìn và dò xét cơ thể của Ryoshu khá nghi ngờ. Nhưng mà một lúc sau, ông đập tay vào mặt và nói:

“Xin lỗi vì đã kéo nhóc xềnh xệch đến đây nhé.”

Ông ta đã lôi cậu đến cửa tiệm của ông, ở đó có trưng bày hàng loạt vũ khí. Cuối phòng chính là một cái lò rèn đang làm việc dở, sức nóng tỏa ra từ nó không hề đơn giản chút nào.

"Không sao đâu, thưa ông. Ông tên gì thế ạ" - Cậu nói chuyện nhưng sự tập trung của cậu đang ở chỗ con mèo tam thể đang nằm phệ ra ở chỗ ghế dành cho khách. Ryoshu không thể kiềm lại sự dễ thương trời ban đó và bắt đầu lại gần vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.

Ông thợ rèn trông cũng không để tâm đến việc cậu đang làm lắm.

"Ta là... Enomoto Atsuta."

Trong một phút chốc, đồng tử của Ryoshu dãn ra và có chút lay động. Bàn tay đang vuốt con mèo của cậu dừng lại nhưng mà cậu ta quay lại vuốt con mèo tiếp một cách nhanh chóng. Cậu ta dường như có biết đến cái tên đấy. Nhưng cậu nhanh chóng nói gì đó để không lộ ra sự thật.

"Cháu là Amemura Ryoshu, học sinh năm nhất tại Học viện Spiral." - Ryoshu tự giới thiệu bản thân bằng tên game của cậu. Đó có lẽ chính là cảm giác kì lạ nhất từ trước đến nay với cậu, ngoại trừ việc cậu đang ở chính thế giới thực tế ảo này.

Atsuta nhìn cậu một cách chằm chằm như thể đang mưu tính một điều gì đó. Có lẽ ông ta đã nhìn thấy hành động kì lạ vừa rồi của Ryoshu. Cậu ta cố không nhìn vào mắt ông ta và tập trung vào việc mua sách kỹ năng nhưng điều đó chỉ càng khiến tình trạng tồi tệ hơn. 

“Chiếc mặt nạ có gì đặc biệt không ông?”

Đến khi Ryoshu hỏi rồi, ông ta mới thôi lườm ra chỗ cậu và nhìn vào mặt nạ trên tay cậu ta.

“À, chiếc mặt nạ này ta đang làm dở. Truyền Mana vào nó sẽ giúp nhóc tàng hình.”

Sau đó, ông ta cầm lấy chiếc mặt nạ trên tay cậu ra và đeo nó.

"Như thế này nè. Khá hay ho, đúng chứ?"

Đột nhiên Ryoshu mất dấu của ông ta.

‘Ủa, không, ông ấy vẫn đứng trước mặt mình à...? Mình không chắc nữa. Ông ấy... cứ như thể đang xuất hiện ẩn dật vậy, không thể tập trung nhìn nổi...’

Ryoshu có một vài ý tưởng về cách tận dụng chức năng đó. Nhưng mà không phải việc mà những thằng đàn ông khác đang nghĩ đến đâu.

"Ta đang làm chiếc mũ này thì nhận ra nó đã biến mất từ lúc nào chẳng hay.”

Tay thợ rèn dừng lại lấy hơi và tỏ vẻ hậm hực.

“Mẹ kiếp bà già đó!"

Nhưng sau đó ông ta vứt chiếc mặt nạ lại trả Ryoshu. Cậu bắt lấy và ngắm nó tiếp.

‘Chiếc mặt nạ này... có tiềm năng phết đấy. Nhất là lúc mình còn yếu ớt như này.’

Sau đó cậu quay ra thì nhìn thấy ông lão thợ rèn đó đang tìm thêm đồ đạc ở trong chiếc hòm của mình.

‘Không biết ông ta có thêm cốt truyện gì ngoài những thứ mình thấy trong game không?’ - Sự tò mò cậu ta nổi lên giữa những suy nghĩ khác nhau. Ryoshu cũng thắc mắc là tựa game đã có những thay đổi gì so với phiên bản gốc không.

“Ông có bán sách kỹ năng không, thưa ông?”

Atsuta trợn tròn mắt ra trông có vẻ khá bất ngờ:

"Tất nhiên rồi chứ thằng nhóc nhà ngươi bị mù à? Đây là cửa hàng bán sách kỹ năng mà?"

Giờ thì lại đến lượt Ryoshu bắt đầu thấy ngỡ ngàng, rõ ràng là cậu đã nhìn thấy đống vũ khí ở ngoài kia. Cậu ta định chỉ ra đó để ra dấu cho ông ta thì ông ta chèn luôn vào những lời vô hình mà Ryoshu định nói:

“Ta bán cả vũ khí nữa. Bỏ qua điều đó đi, ngươi muốn sách gì?!”

“Dạ, ông có sách kỹ năng Trí nhớ tốt và Phản xạ nhanh không?”

Cả hai kỹ năng dường như đều vô dụng và hầu như chỉ hữu ích trong các lĩnh vực khác. Nhưng Ryoshu đã chơi game đủ lâu để biết rằng hai kỹ năng này rất cần thiết cho cậu ấy sau này.

"Trí nhớ tốt và Phản xạ nhanh hả? Ta già rồi nên khá lơ đãng, để ta đi vào kho hàng thử tìm xem.” - Ông ta thậm chí còn chẳng hỏi mục đích cậu mua mấy cuốn sách này để làm gì nữa.

‘Đúng là người chuyên nghiệp có khác mà dù gì thì Atsuta đã hơn nghìn tuổi rồi, quả thực phải chuyên nghiệp.. Và tất nhiên là có phần già và hay quên thật.’

"Được ạ, thế cháu sẽ đợi tạm ngoài đây."

“Nhưng quan trọng là ngươi có đủ tiền không?” - Ông ta nhìn từ đầu cậu xuống chân với vẻ mặt đang nói “Người như mày làm sao mà có đủ tiền được”. 

Dù cay cú là thế nhưng mà cậu cũng không làm gì để phản đối ánh mắt gay gắt của lão ta. Cậu ta trút hơi thở dài ra và nói nhỏ lại chút.

"Cháu có khoảng 100 RC thôi ạ."

"Thế thì còn không đủ để mua một cuốn đâu nhóc. Một cuốn sách ít nhất cũng phải 120 RC rồi, thôi ngươi về nhà đi." - Tay thợ rèn phủi phủi tay tỏ vẻ muốn đuổi cậu đi.

Ryoshu biết nó sẽ không đủ rồi cơ mà cậu vẫn muốn hỏi thử xem. Trong Rainfall Disorder có 2 cách để học các kỹ năng mới:

Thứ nhất, cũng là cách khó nhất nhưng lại hoàn toàn miễn phí - luyện tập.

Việc lặp đi lặp lại một hành động nhất định sẽ tạo ra các kỹ năng mới. Nhưng nếu có giáo viên hướng dẫn, hướng dẫn thì sẽ khởi tạo kỹ năng nhanh hơn và lên cấp nhanh hơn.

Nhưng mà đối với cậu ta mà nói thì thời gian còn quý giá hơn tiền bạc nhiều. Đặc biệt khi mà Ryoshu chẳng còn nhiều đến thế nên cậu ta chọn sử dụng cách thứ hai.

Cách thứ hai chính là sử dụng vật phẩm. Có thể mua sách cơ bản ở tiệm bán sách kỹ năng, nhưng giá lúc nào cũng sẽ đắt vì chỉ có thể lấy được sách kỹ năng trong hầm ngục mà thôi.

Tuy nhiên, vẫn còn một loại vật phẩm nữa có thể tiêu thụ để nhận kỹ năng mới. Và đây cũng là mục tiêu ban đầu của cậu ta khi đến cái thứ gọi là Chợ đen này.

“Còn [Quả cầu Ký ức] thì sao ông?”

Bằng cách sử dụng phép thuật Thao túng Ký ức để chuyển một phần ký ức của một người sang người khác, ta có thể học kỹ năng mới tương tự như đọc sách kỹ năng.

Tuy nhiên, Thao túng Ký ức là một phép thuật bị cấm vì sự nguy hiểm mà nó gây ra cho người sử dụng. Đổi lại, giá của Quả cầu Ký ức sẽ rẻ hơn khá nhiều hơn so với sách kỹ năng vì nó chỉ có thể được sử dụng một lần duy nhất mà thôi.

Ông ta nhìn Ryoshu khá lâu làm cho bầu không khí giờ đã trở nên khác hẳn so với trước. Và lần này ông ta lại thở dài khá não nề có lẽ là vì Quả cầu Ký ức là vật phẩm cấm và hiếm có, thậm chí còn không phải là loại vật phẩm mà sẽ được nghe đến hằng ngày. Nó chỉ xuất hiện ở các tổ chức nằm ở vùng ngoài của chính phủ.

"Ta có.”

Ngập ngừng thêm một lúc nữa, Atsuta hất bàn tay về phía ông ta và nói:

"Đi theo ta."

Bước đi một lúc mà thấy cậu nhóc đó chưa theo mình, ông ta giục nhanh hơn với giọng điệu gầm gừ như con hổ giận dữ:

“Nhanh.”

Chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến trái tim cậu thắt lại đến mức Ryoshu tưởng chừng là máu cậu đã đông cứng hẳn lại. Nhưng rất nhanh chóng cậu ta cũng lon ton theo phía sau lão thợ rèn. Đi cùng với cậu đó là con mèo mập đang chật vật tìm cách để leo lên người cậu.

Ryoshu bế nó vào vòng tay của cậu và cố gắng bắt kịp ông ta.

Bọn họ đi xuống tầng hầm bí mật của cửa hàng ông ta. Nếu không có những chiếc đèn lồng treo khắp nơi, Ryoshu gần như sẽ không nhìn thấy gì. Nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ cảm nhận được chiếc đuôi của con mèo đang đung đưa qua lại khẽ sượt qua má cậu.

Ông Enomoto đưa tay tới bức tường bí mật và đẩy cần gạt xuống. Bức tường bên cạnh lập tức vỡ ra với âm thanh của những mảnh kim loại chuyển động và va chạm vào nhau.

Bên trong là một nhà kho ẩn tách biệt khỏi bên trên. Nó rộng phải đến hàng trăm mét với những căn phòng khác nhau để đựng đồ một cách chọn lọc. Và đây cũng là nơi Enomoto cũng cất giấu những vật phẩm đặc biệt của mình trong game. 

Con mèo sau khi lợi dụng con người ngu ngốc thành công thì đã ngay lập tức nhảy xuống và bám lên người chủ nhân của nó. Tên thợ rèn đi vào một căn phòng nào đấy và sau một lúc ông ta đi ra cùng hai quả cầu màu xanh trên tay. Hai quả cầu xuất hiện và tắt liên tục, cảm giác nó có chút không thật.

"Hai cái này có giá ‌110 RC."

"Bây giờ cháu chỉ có 98 RC thôi ạ."

Atsuta đang đứng đó, nhìn Ryoshu đầy kinh ngạc.

"Ta chịu nhóc rồi... Thế này... thì sao?"

Ông thợ rèn suy tính kỹ lưỡng và bắt đầu lẩm bẩm. Cảnh này thì cậu đã nhìn thấy khá nhiều trong trò chơi rồi nên cậu ta cũng không nói thêm gì.

"Nhóc nợ ta một lần giúp việc."

Ông ta nhìn thẳng vào mắt cậu và nói với tông giọng nghiêm túc.

“Đổi lại, ta sẽ không lấy của nhóc dù chỉ một xu.”

Nhiệm vụ ẩn đây rồi. Ryoshu cảm thấy một chút adrenaline đang bơm vào người cậu liên tục. Trái tim cậu cảm thấy hào hứng đến mức cả cơ thể cậu ta muốn nổ tung luôn vậy. Con mèo thì nhìn cậu ta với vẻ mặt hết sức vô cảm.

"Không thể tin được là mình vừa thỏa thuận với một thằng nhóc như này."

Atsuta bắt đầu thì thầm, cảm giác như ông ta đang hối hận vì những gì mình vừa nói.

"Thỏa thuận không nhóc?"

Dù vậy, Ryoshu vẫn thấy hai món đồ đó vẫn quá rẻ mạt so với cái mạng sống quái đản của cậu. Cậu ta bắt đầu vào chế độ thương thảo, nếu cậu làm nhiệm vụ mà không có sự chuẩn bị trước thì rất có khả năng cậu sẽ mất mạng.

"Được ạ. Cơ mà cháu muốn thêm chút điều kiện."

Chương trước Chương tiếp
Loading...