Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 05: Cơ duyên may mắn
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm nhau vang khắp căn hầm dưới lòng đất này. Con dao bật ra khỏi mắt cậu ta và rơi trên mớ vũ khí nằm trên đất và tạo thêm thứ tạp âm chói tai. Chính thứ thanh âm đó đã khiến cậu ta tỉnh lại từ một cõi chết không có thật.
Và sau đó tim Ryoshu thắt lại như thể một luồng sống mới được bơm căng vào cơ thể đã tưởng chừng kiệt quệ của cậu thì cậu ta mới nhận ra rằng ông già Atsuta kia đã xuất hiện bên cạnh cậu từ khi nào.
Và trên vai cậu từ lúc nào đã có thân hình to béo của một con mèo với bộ lông ba màu. Ryoshu chưa kịp định hình được những gì vừa xảy ra với bản thân thì tiếng nói của ông ta đã thổi hồn vào cơ thể bất động của cậu:
“Nhóc có biết cách cầm vũ khí đàng hoàng không đấy?”
“Dạ?" - Ryoshu vẫn đang choáng váng vì mọi thứ vừa diễn ra trong một chốc lát và trước khi cậu nhận ra thì ông ta đã đứng ngay trước mặt cậu từ lúc nào không hay.
Cậu ta nhìn vào mắt con mèo để tìm kiếm thêm thông tin mà ánh mắt hờ hững của nó chẳng giúp ích được gì cả. ‘Thôi thì ít nhất nó cũng dễ thương... dù hơi béo.’
Bằng cách nào đó Ryoshu có thể thấy được đôi mắt nó có phần gay gắt hơn sau suy nghĩ vừa rồi.
‘Mày béo qu...’ Chưa kịp dứt suy nghĩ thì móng tay sắc nhọn của nó lòi ra từ đôi bàn tay mũm mĩm của nó.
‘Vậy nó không phải là một con mèo bình thường... hả?’
Con mèo tam thể kiêu ngạo quay đi không thèm nhìn cậu nữa và sau đó lại nhảy về chỗ ngủ vừa nãy của nó.
"Không thể tin là ta lại tin vào thằng nhóc nhà ngươi được." - Ông ta lại bắt đầu lẩm bẩm với khuôn mặt vô cùng điềm nhiên đấy như thể chuyện vừa xảy ra chẳng là gì cả vậy.
Tính cách của ông ta so với bản gốc thì có phần cáu kỉnh hơn chút ở trong phiên bản thực tế ảo. Ryoshu không thể không thán phục các nhà phát triển của Rainfall Disorder khi mà game của họ còn thực tế hơn cả bản game trước. Mặc dù bản trước đó đã được khá nhiều nhà đánh giá game khen nức nở tính cách của các nhân vật trong dòng cốt truyện chính tuyến.
Trong khi Ryoshu vẫn đang ngẩn ngơ với những dòng suy nghĩ của mình thì Atsuta ngắt quãng:
“Bỏ qua đi, dù sao cũng qua rồi. Thứ vũ khí vừa suýt giết chết tên nhóc đần độn nhà ngươi là một loại vũ khí khá hiếm gặp vào thời nay. Thậm chí có khi ngươi còn chưa thấy bao giờ.”
Atsuta rút sợi dây xích lên và nó bay một cách uyển chuyển đến chỗ ông ta. Nhưng khác với sự nghiệp dư của cậu, tên thợ rèn chộp lấy bên cạnh lưỡi dao có hai lưỡi sắc nhọn được gắn vào đầu sợi dây xích. Chính con dao đó là thứ đã suýt lấy đi mạng sống của cậu ta, nhưng mà thay vì tỏ vẻ sợ hãi thì Ryoshu lại cảm thấy ấn tượng trước khả năng điều khiển thứ vũ khí kì lạ đó của ông ta.
Chưa hết, lão ta bắt đầu nhảy múa với nó. Lưỡi kiếm bay quanh Enomoto như thể đang dùng một loại phép thuật nào đó vậy. Đến cả cậu, một người chưa từng dùng vũ khí ở ngoài đời thực bao giờ, cũng có thể cảm nhận được trình độ của tay thợ rèn này chắc chắn ở đẳng cấp thượng thừa.
"Người xưa gọi thứ vũ khí này là Dây Phi Tiêu."
Vừa nói, ông ta vừa tiếp tục màn trình diễn đầy sức lôi cuốn. Ryoshu không hề hé thêm lời nào mà chỉ im lặng ngắm nghía và cố gắng ngấm cái thứ võ thuật đó vào từng thớ thịt của cậu hết sức tham lam. Nhưng mà điều đấy là không thể với cơ thể phàm tục của cậu ta được.
"Một vũ khí mạnh mẽ và nguy hiểm chết người trong đúng tay của một cao thủ."
Nói xong, Atsuta điều khiển lưỡi kiếm đâm vào tường. Nhưng thay vì bật ra như cậu đang nghĩ thì lưỡi kiếm lại đâm xuyên qua bức tường và từ từ làm nứt những mảnh tường xung quanh đó. Dường như lưới kiếm đó đâm thủng suy nghĩ hạn hẹp của Ryoshu và mở rộng tầm mắt cậu ta.
Và cả con mèo ngố kia cũng vô tình ở gần đó nên nhảy dựng lên và trốn ra đằng sau cánh cửa. Nó nhìn chằm chằm vào tên chủ nhân nó một cách đầy gay gắt.
'E hèm... bỏ qua con mèo thì... cái quái gì vậy chứ? Làm sao lưỡi kiếm đó có thể sắc bén đến vậy cơ chứ?’ - Trong khi cậu ta đang thắc mắc về tiềm năng và cách dùng vũ khí đó thì lần này lại đến lượt ông ta độc thoại.
‘Có lẽ ông ta vẫn cay cú hồi nãy.’ - Ryoshu nghĩ đến lúc mà cậu độc thoại như thằng đần. Tai cậu ta đỏ ửng lên vì không nghĩ mình lại có thể làm thế trước mặt người khác như vậy. Và suy nghĩ Ryoshu đã trở thành sự thật khi mà giờ đây cậu được chứng kiến tận mắt cảnh độc thoại của người khác.
“Cái vũ khí này tuy mạnh thật nhưng tính thực tiễn không cao, rất khó dùng và đòi hỏi độ khéo léo cao cùng với một sức bền rất lớn.”
Ryoshu ngồi trầm nghĩ.
‘Vũ khí này dùng lực ly tâm hoặc tác động trực tiếp vào con dao ở đầu để gây sát thương... Cơ mà như thế nó lại khá dễ bị bắt bài vì hướng đi của nó khá rõ ràng. Bù lại được cái là tầm đánh dài hơn thương, có thể hợp với cận chiến nhưng...’
“Và chưa kể vũ khí này còn có một bất lợi rất lớn nữa. Một khi đã phóng ra thì sẽ khó thu hồi lại nhanh chóng được.”
Lão thợ rèn đã kịp đi guốc trong bụng của cậu ta.
Bỏ qua mọi sự xấu hổ vừa rồi, Ryoshu nuốt trôi nước bọt. Trong khi đánh mắt sang chiếc cung Vô định hình một cách đầy lộ liễu, cậu hỏi ông Enomoto:
“Ờm... Cháu có thể mượn cả hai vũ khí này của ông được không?”
Ông ta cầm lấy cây cung được đặt dưới đất lên và tay kia thì lão giữ chiếc phi tiêu dây vừa trình diễn.
"Dây phi tiêu này ta đưa cho nhóc cũng không sao vì nó chẳng có gì đặc biệt cả đâu. Nó chỉ là vũ khí ta làm ra để luyện tập thôi. Và cây cung kia thậm chí còn không phải là một cái cung hoàn hảo gì cả cho hay. Hơn nữa, việc ta muốn thằng nhóc như ngươi làm cũng khó khăn, cho nên khi đưa cho nhóc những thứ không tốt thì có khi nhóc sẽ chết một xó nào đó một cách vô ích mất.”
Lão ta thở dài và sau đó giang hai tay ra, miễn cưỡng nói:
"Vậy nên ta có thể đưa cả hai cho nhóc."
Nhất là cây Cung Vô định hình kia, ông ta nắm thật chặt vào thứ vũ khí tuyệt đẹp đó. Ryoshu cũng không thể đoán được khuôn mặt già dặn kia đang tràn ngập những cảm xúc như nào. Nhưng mà cậu cũng cảm thấy chút buồn bã vì đây là lần đầu tiên cậu biết được câu chuyện về người bạn của Atsuta.
“Và đừng trả lại mà hãy giữ gìn và bảo quản chúng thật tốt cho ta.” - Ông ta căn dặn và nhấn mạnh từng chữ một, đặc biệt là từ “giữ gìn” và “thật tốt”. Nhưng cậu ta lại không nhận ra ông ta còn nói rõ từ “đừng trả lại” nữa.
Dù món vũ khí đó tốt thật nhưng lương tâm của một con người vẫn cố gắng ngăn cản cậu nhận nó. Cơ mà tay cậu vẫn phần nào đó cầm trên món vũ khí đó như thể không kìm được ham muốn của mình.
"Nhưng ông ơi, cái đó-"
"Đừng có mà thay đổi ý định của ta!" - Atsuta dứt khoát nhấn chúng thẳng vào cánh tay của Ryoshu sau đó thả ra để cậu ta không cố đưa lại nữa. Vì ông ta khỏe quá nên cú đẩy của ông ta dường như tí nữa đã làm cậu ngã lăn ra đấy.
Ryoshu dù vẫn còn ngần ngại nhưng mà vẫn phải bắt lấy chúng trong vô thức.
"Mang chúng đi và đưa ta số điện thoại để ta còn liên lạc. Khi nào ta gọi là phải đến ngay!"
"Vâng ạ."
‘Quá tuyệt vời! Lúc đầu mình chỉ định học hai kỹ năng Trí nhớ tốt và Phản xạ nhanh thôi, thế mà còn may mắn có thêm hàng tặng kèm nữa.’
Nhưng mà quan trọng nhất là cậu ta đã gặp được nhân vật rất có ảnh hưởng đến cốt truyện ở giữa game và thu được một lượng nguyên liệu kha khá và thậm chí là có hai món vũ khí khá chất lượng.
‘Có lẽ đây là một trong những khởi đầu thuận lợi nhất từ trước đến giờ của mình ấy chứ... mỗi tội không có Mana... Suýt thì hoàn hảo rồi.’
Nhưng để mà nói là những thứ này sẽ giúp cậu được không thì... câu trả lời là rất rất ít. Với sáu năm kinh nghiệm chơi game thì Ryoshu có thể biết được vị trí những vật phẩm quý hiếm. Tuy nhiên, nó cũng chẳng giúp ích quá nhiều cho cậu ta trong việc hoàn thành game.
'Nhưng nếu mà không có những lợi thế nhỏ nhoi thế này thì chắc chắn giai đoạn đầu game mình sẽ vô cùng khổ cực cho xem...' - Ryoshu rùng mình khi nhớ đến những con boss khủng mà sau này sẽ chạm trán.
"Này... cầm lấy cái này nữa nè... coi như ta tặng thêm."
Atsuta sau đó còn bất ngờ đưa cho cậu ta ba cuộn giấy giống y hệt nhau. Chúng là những cuộn giấy đã được yểm sẵn ma pháp Dịch chuyển. Và tất nhiên là có sẵn cả Mana trong nó rồi nên Ryoshu chỉ cần đọc lên cầu thần chú là có thể dùng được.
‘Quá hợp với một kẻ không có Mana như mình!’
Lão thợ rèn thì vẫn còn chưa hết lời để dặn dò cậu:
"Giờ nhóc có thể thoát khỏi đây bằng cuộn giấy dịch chuyển này. Như thế sẽ an toàn hơn là đi lang thang ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này. Ta không muốn vụ đầu tư của ta lại thất bại một cách lãng xẹt như thế đâu...’ Lão ta đang nói rất bình thường thì giọng tên thợ rèn tự nhiên trở nên nhỏ đến mức mà Ryoshu phải căng tai lên mới nghe được.
“Dù nó đã khá là rủi ro rồi khi mà ta tin tưởng một tên không đáng tin cậy như ngươi...” Sau khi Atsuta ho khụ khụ để cố qua mắt tên nhóc đang nhìn chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn kia. “E hèm, dù gì thì cũng yên tâm, chỗ này ta không tính phí vì nó rẻ mà.”
Tuy gọi là rẻ nhưng mà nó ít nhất cũng phải đến hơn hàng nghìn RC. Nhưng mà giá như thế cũng khá là rẻ so với việc mua một cánh cổng dịch chuyển. Ryoshu tránh việc tỏ vẻ thèm thuồng quá mức cất đi hai cuộn giấy vào nhẫn không gian và mượn bút ông ta.
Lúc đầu cậu ta định đi về nhà luôn để kiểm tra xem có dùng lỗi game được không nhưng cậu lại không biết địa chỉ nhà mình đâu.
'Chết tiệt, chẳng trách mình cứ thấy quên gì đấy. Về kiểu gì giờ?’
Sau khi suy nghĩ một lúc thì cậu nghĩ ra một ý tưởng khác còn tốt hơn nhiều. Ryoshu như một đứa trẻ tập vẽ và bắt đầu hí hoáy một cách hăng say viết lên tờ giấy tọa độ nơi đó.
"Cảm ơn ông Enomoto rất nhiều! Tạm biệt nhé." - Ryoshu vẫy tay tạm biệt tên thợ rèn với vẻ mặt cáu kỉnh thường thấy. Nhưng lần này khóe môi ông ta đã cười một chút. Dù chỉ một chút mà thôi.
Nhanh chóng sau đó, con mèo cũng đến để nhập hội chia tay cậu nhóc yếu ớt đó. Nó trèo từ từ lên từ đằng sau lưng chủ nhân nó rồi sau đấy ngồi lên đầu lão thợ rèn như thể đang ngồi trên ngai vàng vậy.
Cơ mà Enomoto Atsuta chả để ý chút nào cả và chỉ trút một hơi thở dài mà thôi.
‘Có lẽ lão cũng quen rồi. Haha.’ - Ryoshu vô thức giơ tay lên và xoa cằm chú mèo đáng yêu đó. Khóe môi cậu bất giác nở một nụ cười rạng rỡ.
Tên thợ rèn chỉ im lặng để cậu chơi với nó một lúc rồi gạt tay cậu ta ra và nhắc nhở cậu thêm một lần nữa trước khi cậu đi.
"Hãy cẩn thận và nhớ lời ta đã dặn."
Ryoshu soi thật kỹ lại tên thợ rèn đó một lần nữa để không quên mặt ông ta. Dù điều đó là không thể rồi vì cậu rất giỏi nhớ mặt người khác. Đó là một trong những khả năng mà cậu ta cực kì tự tin về bản thân.
Và tất nhiên cậu không quên chuyển sự chú ý của mình sang con mèo tam thể ngoại cỡ đầy đáng nghi đang ngồi chễm chệ trên đầu ông thợ rèn kia.
‘Lần sau mình sẽ hỏi cho rõ chuyện sau... Nhưng mà giờ thì mình sẽ nhớ thật kĩ lão già Enomoto Atsuta này. Mình sẽ không bao giờ quên ơn này của lão.’
Ông ta tuy không nghe được suy nghĩ của cậu ta nhưng mà cũng gật đầu lấy lệ và xua tay ra hiệu để cậu đi nhanh lên.
‘Đến phút cuối rồi vẫn vậy. Đúng là lão già cáu kỉnh... Bảo trọng nhé lão già... chúng ta sẽ gặp sớm thôi.’ - Cậu ta mỉm cười nhìn lão và gật đầu một cái theo lão ta rồi sau đó nhanh chóng xé tờ giấy ra làm hai mảnh.
Từ khoảng không những ký tự ma thuật đột ngột xuất hiện và bay vòng quanh cơ thể cậu. Một lát sau chúng phát sáng lên, hội tụ và đi thành những vòng tròn khác nhau. Những vòng tròn đó dần dần thu lại và bao bọc lấy cơ thể của cậu, ánh sáng phát ra từ chúng càng lúc càng lớn hơn, đến mức có thể làm chói lòa mắt người khác.
----0w0----
Và ngay sau đó, Ryoshu lại trải qua cảm giác buồn nôn lại một lần nữa. Và một lúc sau Ryoshu đã đứng trước cổng một Ngôi đền nào đó rồi. Hiện giờ cậu đang ở trong một vách đá khá khúc khuỷu. Từ dưới vách nhìn lên cậu ta thấy ánh sáng rọi từ mặt trời chiếu qua những tán lá rừng và cỏ dại.
Mùi thối rữa của Chợ đen sớm đã bị thay bởi mùi của một hang động cùng với mùi cỏ dại ẩm ướt. Khứu giác Ryoshu bằng cách nào đó lại trở nên nhạy đến kì lạ.
‘Chắc do ở chỗ Chợ đen kia đang quen mùi bẩn thỉu các thứ... nên ra đây được hít không khí trong lành nó cảm giác khác hẳn.’
Trong game thì Ngôi đền là nơi Người chơi sẽ chiến đấu với quái vật, vượt qua các thử thách để nhận phần thưởng và kinh nghiệm để lên cấp nhanh hơn. Tuy Ryoshu không có thứ gọi là cấp độ vì cậu ta không phải là Người. Nhưng mà bất cứ ai cũng có thể nhận được phần thưởng của Ngôi đền sau khi hoàn thành thử thách.
Trước đó ở chỗ dưới tầng hầm của lão thợ rèn thì cậu ta đã viết ra tọa độ của Ngôi đền Ẩn này. Có rất nhiều lỗi trong game có thể thực hiện được chỉ với cánh cổng của Ngôi đền.
Đầu tiên Ryoshu lôi ra hai Quả cầu Ký ức và cho chúng tương tác với cổng Ngôi đền. Tương tác trong trường hợp này là cậu ta sẽ lấy cặp quả cầu đó và chà chà vào cánh cổng một lúc. Nhưng điều sau đó xảy ra hoàn toàn sẽ khiến cậu ngỡ ngàng.
== [Đã phát hiện ra lỗi mới!] ==
==[Đánh giá: có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hệ thống!] ==
== [Bắt đầu quá trình sửa lỗi ngay lập tức!] ==
‘Hệ thống đang nói về mình, phải không?’
== [Lỗi đã bị xóa hoàn toàn!] ==
'Cái gì vậy?'
== [Hệ thống đã phát hiện một thực thể không thuộc về thế giới này] ==
‘Cái quái gì đang xảy ra?’
== [Không thể truy cập thông tin cụ thể của đối tượng!] ==
[…]
Ryoshu có cảm giác như thể có ai đó từ hư không đang nhìn thẳng vào cậu, giống như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang đá bóng vỡ cửa kính nhà ông hàng xóm cục súc.
== [Bạn đã được cấp một Thẩm quyền mới: “Hệ thống"!] ==
== [Từ bây giờ bạn có quyền truy cập vào một phần rất nhỏ của Hệ thống Người chơi] ==
'Vậy là ngon... nhỉ? Vì bây giờ mình đã phần nào trở thành Người chơi... đúng không?'
Tuy nhiên cậu ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở cái thứ được gọi là Hệ thống. Nó giống một sinh vật sống có trí tuệ hơn là một cỗ máy bình thường vô tri vô giác. Nhưng mà chắc chắn nó không thể là thứ sinh vật tầm thường được. Vì Hệ thống là thứ kiểm soát và giữ vũ trụ ở trên cán cân công bằng.
‘Đừng suy nghĩ nhiều nữa, giờ mình phải tập trung vào công việc hiện tại.’
"Thanh trạng thái"
== [Thông tin của bạn đã được thêm vào Dữ liệu Thế giới] ==
Một cửa sổ màu xanh hiện lên trước mặt Ryoshu nhưng mà nó không hề phát ra từ chiếc đồng hồ đeo tay.