Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 04: Hiện thực
"Là gì?" - Ông ta bắt đầu càu nhàu trong thầm lặng. Tuy nhiên Ryoshu không hề mảy may quan tâm đến điều đó mà chỉ cười tự mãn.
Con mèo tam thể béo kia nhìn cậu ta chẳng vì lý do đặc biệt nào cả khiến cậu muốn sờ soạng nó thêm. Nhưng cậu ta cố gắng kiềm chế bản năng yêu động vật lại và tập trung vào công việc trước mắt.
"Điều kiện cháu đơn giản lắm... cháu chỉ cần một số nguyên liệu cơ bản mà thôi. Ông có thể xem thử qua ở chỗ này." - Ryoshu lấy từ trong túi ra một tờ giấy mà cậu ta đã ghi sẵn những món đồ mình cần phải mua.
Đáng lẽ cậu viết ra để sau này cậu ta mua dần nhưng mà vì thời cơ đã đến nên cậu tranh thủ lợi dụng ví tiền của ông ta luôn.
“Ta không hiểu tại sao nhóc lại cần hàng đống những thứ vừa kỳ lạ, ngẫu nhiên và đã thế lại còn không theo một phân loại cụ thể nào cả.”
Atsuta nhìn cậu với một ánh mắt có gì đấy khá thương tiếc.
“Chắc nhóc không được học hành đàng hoàng lắm nhỉ. Nhưng... vì nó khá rẻ nên ta có thể chấp nhận điều kiện của nhóc.” - Ông ta vừa xoa cằm vừa nghĩ đến tổng số tiền phải chi.
‘Ông có cần phải xúc phạm tôi trước khi đồng ý không? Mà công nhận đúng là tư duy người giàu có khác. Đống này cũng phải đến hàng trăm nghìn RC là ít. Nhưng mà nếu xét đến tổng số tiền mà ông ta có thì chắc chỉ bằng cái mắt muỗi thật.’
Ông ấy mất một lúc lâu để tìm trong hàng đống đồ ở nhà kho rộng hàng trăm mét của mình. Cậu ta đi theo cùng để tìm cho nhanh hơn và phần khác là để ngắm nghía xung quanh.
Lão thợ rèn cất một phần số nguyên vật liệu trước mắt ông ta đang có vào trong một chiếc nhẫn lưu trữ không gian rồi sau đó đưa luôn cho cậu chiếc nhẫn đấy.
‘Phần còn lại sẽ ta đưa tên nhóc nhà ngươi vào lần sau gặp.’
Thiết bị lưu trữ có thể lưu trữ rất nhiều thứ ở một chiều không gian khác. Càng đắt thì nó sẽ càng có nhiều không gian hơn. Nhưng những thứ như này thì quá tiện lợi và dễ sử dụng nên hầu như là không có lí do gì mà lại không nên mua cả.
"Thế đấy là xong một điều kiện rồi nhé, nhóc còn cần gì nữa không?"
Dù càu nhàu là thế nhưng mà Atsuta cũng là một người đàn ông luôn giữ lời. Tất nhiên là Ryoshu sẽ không ngần ngại mà tận dụng điều này rồi.
‘Dù sao thì mình cũng nên có vũ khí tầm trung chứ nhỉ? Nhưng mà nếu tiết lộ danh tính không cẩn thận là có khi ông ta sẽ giết mình ngay tắp lự vì mình đang ở chỗ không hề an toàn chút nào cả.’
Cậu nhìn ra xung quanh căn hầm tối đen như mực này, đường lui cũng đã được ông ta đóng từ khi mà cậu không để ý nữa. Có lẽ ông ta đang cố thận trọng nhất có thể với Ryoshu vì cậu không hề bình thường chút nào.
‘Thứ duy nhất có thể tin tưởng được là con mèo béo ú đó... nhưng mà có vẻ nó đang khá bận rộn với công việc ngủ nướng của nó.’ - Cậu nhìn ra con mèo mập mạp đang nằm cuộn tròn ở góc phòng. Ryoshu đã hi vọng có thể lấy được chút sức mạnh tinh thần từ nó nhưng mà có vẻ như đó là một đòi hỏi hơi quá lớn với nó rồi.
"Cháu... Cháu muốn mượn vũ khí từ ông, người lùn với chức nghiệp Thợ rèn Huyền thoại - Enomoto Atsuta."
Enomoto Atsuta là một trong những nhân vật quan trọng nhất mà Người chơi cần nếu muốn có một món vũ khí chất lượng cao nhất.
Ông ta thuộc chủng tộc Dwarf nhưng mà lại có chiều cao không thua kém gì con người, điều đó thì vẫn là một bí ẩn.
Nhưng mà ông ta lại lợi dụng chiều cao đó để chung sống với con người mà không ai có chút mảy may phát hiện ra danh tính thật của ông ta. Tất nhiên cái tên không phải là thật rồi nhưng mà điều đó sẽ được hé lộ dần về sau.
Đến với hiện tại thì trong game, Enomoto Atsuta là một người khá cứng đầu và nóng nảy nên cậu đã tưởng ông ta là hàng giả khi mà lão vừa xin lỗi cậu vừa nãy.
‘Khả năng do mình chỉ là một thằng nhóc ốm yếu chăng? Mình cũng không rõ nữa... Hay là do mình có tiềm năng để làm nhiệm vụ ẩn chăng?’
Nhưng mà thường thì nhiệm vụ ẩn của người thợ rèn đặc biệt này sẽ chỉ xuất hiện muộn mà thôi nên điều đó không hợp lý cho lắm.
Vì Ryoshu đã gặp ông ta rất nhiều rồi trong bản gốc của game rồi nhưng mà thường sẽ vào khoảng thời gian ở giai đoạn giữa game hơn.
‘Thường sẽ là vào năm hai hoặc ba trong game. Đây còn là thời điểm trước cả khi vào giai đoạn đầu của game nữa chứ?? Hay... đấy mới là lý do nhỉ? Tại vì mình chưa có thể trải nghiệm những điều đã xảy ra trước giai đoạn đầu game.’
Khuôn mặt cáu kỉnh của tay thợ rèn ngay lập tức trắng bệnh, cảm tưởng như ông ta vừa thấy con ma hiện nguyên hình vậy. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh ông ta thì chắc Ryoshu cũng sẽ thấy giật mình khi tự nhiên có người lại biết rõ thân phận thật sự mà mình đã giấu đi hàng chục năm mà thôi.
"Ai... ngươi là ai hả? Ngươi được gia tộc nào cử đến đây?!"
Enomoto Atsuta là một thợ rèn đã ở ẩn phải hàng chục năm ở thế giới con người rồi nên danh tính của ông ta gần như là không ai biết cả cho đến khi mà ông ta tự tiết lộ ở giữa game.
‘Chỉ trừ những người đã chơi qua lần đầu mà thôi... vì lúc đó thì ai cũng biết rồi.’ - Cậu ta nghĩ đến lúc lần đầu gặp ông ta trong game. Khoảnh khắc ông ta giới thiệu mình là thợ rèn huyền thoại cũng khiến Ryoshu hết sức bất ngờ.
Thấy Ryoshu im lặng quá lâu nên ông ta càng cảm thấy có thứ gì đó đáng nghi đang thúc giục bản thân lão thợ rèn hơn:
“Ngươi là ai!? Trả lời nhanh!” - Mặt tên thợ rèn vẫn trắng hộc ra cùng những giọt mồ hôi lo sợ lấm tấm trên chiếc trán nhăn nheo của lão ta.
Ryoshu gạt những suy nghĩ vẩn vơ đi rồi độc thoại tiếp mặc kệ ông thợ rèn mặt trắng dã như thể ông ta không tồn tại ở đây vậy. Và có khi đó mới chính là lý do mặt ông ta trắng bệch lên như vậy.
“Lúc xuống đây, cháu có cảm thấy những vũ khí này được rèn một cách rất tỉ mỉ và công phu.”
Atsuta thở phào, chắc là do lúc đầu ông ta tưởng cậu là thành viên của phái đoàn ác quỷ nào đấy. Nhưng mà nghi ngờ của lão vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn nên giờ tay thợ rèn chỉ cẩn trọng với tay ra một thanh kiếm gần đó.
“Nhưng mà chỉ nhờ điều đó làm sao mà ngươi có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng ta là một Thợ rèn Huyền thoại được? Điều đó vẫn quá vô lý.”
‘Đúng là quá vô lý thật, một thợ rèn kì cựu nào cũng có thể làm ra những món vũ khí tuyệt sắc như này. Nhưng mà thứ tạo nên khoảng cách khác biệt giữa một thợ rèn bình thường với một Thợ rèn Huyền thoại chính là bản chất thật sự của một thợ rèn...’
"Vì cháu có thể nhìn thấy linh hồn trong từng vũ khí. Mỗi đứa bọn chúng đều sở hữu riêng cho mình cảm xúc và giọng nói khác nhau. Điều đó làm cháu nhớ đến thứ gọi là vũ khí có thể phát triển cùng với chủ nhân trong các câu chuyện thần thoại về các thần thợ rèn."
Ngày xưa, trước cả khi Mana bắt đầu xâm chiếm Trái Đất, thì Enomoto Atsuta đã chế tạo ra thanh kiếm Kusanagi trứ danh và góp một phần lớn vào việc tạo ra thanh kiếm huyền thoại Excalibur cùng với các thợ rèn cấp huyền thoại khác. Nhưng tất cả những câu chuyện đó đều chỉ là huyền thoại đối với con người mà thôi.
Và người đang đứng trước mặt cậu là một trong những cá thể duy nhất có thể chế tạo ra dòng vũ khí có linh hồn - thứ vũ khí có thể tiến hóa cùng với chủ nhân nó. Thứ vũ khí gần như có tiềm năng bó buộc với chính chủ nhân của nó.
Nhưng có một điều mà Ryoshu đã nói dối với ông ta. Đó là cậu không thể nhìn thấy linh hồn ẩn giấu trong những món vũ khí ở đây, đơn giản là vì Ryoshu còn không có chút nào Mana trong cơ thể. Vậy nên càng khó có sự tương thích với thần tiên và linh hồn để mà có thể nhìn thấy hay giao tiếp với chúng. Cơ mà cậu ta bịa ra lý do đấy để ông ta không giết chết cậu ngay lập tức.
‘Khả năng dùng vũ khí như Kiếm của một Thợ rèn cấp Huyền thoại chắc chắn là có thể sánh ngang hoặc vượt trội hẳn so với một Thánh kiếm rồi. Mình không nên chọc vào một tổ ong... như vậy.’ - Ryoshu cố gắng lấy che lại yết hầu của cậu ta lo sợ rằng ở chỗ đó đã có một vết đâm từ khi nào mà cậu không biết được nữa.
Nhưng mà Ryoshu vẫn cố giữ sự bình tĩnh đó và diễn kịch tiếp. Cậu ta chạm vào một thanh kiếm ngẫu nhiên treo trên tường, vuốt ve nó và cố tình không nhìn ông ta để tỏ vẻ biết tuốt. Ông ta dường như không nói nên lời nữa.
‘Vì chắc chắn một điều là không có gì chắc chắn cả.’ - Ryoshu nhớ lại lời thầy đã từng dạy trên lớp. Lúc đó cậu chả có ấn tượng gì với tiết học của thầy lắm chỉ trừ mỗi hôm đấy.
Một câu nói nghe thì hiển nhiên nhưng chắc chắn nó đã giúp cậu trở nên cẩn trọng hơn dù chỉ một chút với mọi thứ xung quanh mình. Ryoshu trở nên cảnh giác hơn và nhận ra khá nhiều thứ bẩn thỉu, bất công về cuộc sống mà trước đó cậu chưa từng để ý.
‘Lúc đó mình đã ngây thơ thật. Và bây giờ mình cũng còn ngu dại lắm...’
Ryoshu cảm thấy có chút cay đắng khi nhớ lại về sự hồn nhiên của mình trước đây.
"Nhóc nói hoàn toàn đúng." - Câu nói của lão thợ rèn đã mang cậu trở lại hiện thực.
‘À đúng rồi, mình đang ở trong một tựa game. Một tựa game hardcore. Đúng rồi đó là hiện thực của mình ngay bây giờ.’
Cậu hít một hơi thở thật sâu vào trong phổi, đó là một cảm giác rất thực. Và đấy cũng chính là hiện thực mà Ryoshu phải chấp nhận. Mọi thứ ở thế giới này đều là game, và cậu đang ở trong một tựa game mà chỉ có một mạng sống mà thôi.
‘Vậy nghĩa là đây cũng gần như là việc mình xuyên không mà nhỉ? Nhưng... chỉ khác chỗ là mình có thể phá đảo Hồi Kết và quay trở lại cuộc sống đời thực... Hoặc không vì kẻ bắt cóc có toàn quyền quyết định... Nhưng nếu mà em gái mình báo cảnh sát thì mình có thể được cứu sớm hơn đúng không?’
“Haha.”
Đó là lúc mà Ryoshu nhận ra khả năng mình được cứu khỏi “hiện thực” chết tiệt này còn cao hơn cậu tưởng.
‘Mình chỉ cần sống sót đến lúc đó là được rồi.’
“Tên nhóc nhà ngươi bị thần kinh lung linh à? Tự nhiên cười cái quái gì đấy!?” - Mặt ông ta trắng dã hơn cả lúc trước nhưng mà lần này lại vì nụ cười đã lỡ thoát ra khỏi mồm Ryoshu trong chốc lát.
“Dạ, cháu xin lỗi. Tại vì cháu vui vì được gặp một Thợ rèn Huyền thoại quá...” - Cậu ta nhếch mép lên và trông có vẻ khá tự hào khi đã thuyết phục thành công ông ta.
Atsuta quay mặt đi và bắt đầu tìm kiếm thêm gì đó.
“Cái danh đấy chẳng là cái thá gì. Quay lại chuyện lúc nãy, ta chỉ có thể cho nhóc mượn vũ khí mà thôi, nếu cho hẳn thì hỏng công việc làm ăn của ta mất.”
‘Đó là tất cả điều tôi cần rồi. Tôi đã đạt được mục đích của mình rồi lão già ạ. Hehe.’ - Cậu ta suýt nữa nói hẳn ra và phá vỡ kế hoạch của bản thân thêm lần nữa. Nhưng may mắn sao khi cậu đã kìm nén được đến giây phút cuối cùng.
“Đó chính là điều cháu đang muốn nói.”
Ông ta trút một hơi thở dài như thể lão đã nhận ra mình đã bị lừa bởi một thằng ranh con vắt mũi còn chưa sạch.
"Vậy nhóc muốn món vũ khí nào?"
Ryoshu đã suy nghĩ rất nhiều về các loại vũ khí khác nhau nhưng cậu dường như vẫn chưa chọn được loại vũ khí nào trước khi đến đây, cậu định chọn sau khi làm lõi Mana trước.
Kiếm cũng không phải là một ý tưởng tồi vì dù sao thì cậu cũng biết khá nhiều kiếm thuật mạnh mẽ trong trò chơi. Tuy nhiên, cậu thực sự không muốn cận chiến lắm nhất là khi cậu chưa có kinh nghiệm gì.
Đũa phép cũng khá hay. Vì mặc dù lượng mana cậu đang có trong cơ thể hiện bằng con số 0 tròn trĩnh nhưng cậu sẽ sớm khắc phục điều đó thôi nên sẽ không có vấn đề lắm. Tuy nhiên, trở thành một pháp sư có thể sẽ hơi khó chút đối với một người thích sự cơ động như Ryoshu. Vì đọc thần chú sẽ mất kha khá thời gian và lại phải đứng yên tại chỗ nên nó thật sự khá tù với cậu.
Thương cũng không phải là sở trường của cậu ta, nên một lần nữa là không.
Ryoshu cứ vừa bước tới vừa xem xét từng loại vũ khí ở đây. Một số vũ khí thì là vật phẩm khá quen thuộc trong trò chơi, nhưng cũng có một số gương mặt mới mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ cả.
Và bất chợt cậu nhìn thấy một chiếc cung có thiết kế đẹp như tơ lụa vậy. Cây cung chỉ có tông màu hoa ngài và có nhiều hoa văn uốn lượn màu vàng hoàng kim trên nó.
‘Một cây cung cũng khá là hợp lý.’
Ryoshu cầm cây cung đang treo trên tường ra. Tuy nhiên, cậu lại không thể biết được nó tốt xấu như thế nào vì cậu ta không có Hệ thống để đánh giá chỉ số của nó.
"Cung Vô định hình," - Atsuta chộp lấy cây cung trên tay cậu. “Mắt nhìn nhóc không hề tồi đâu.”
Nhưng trái lại thì cậu chỉ bất ngờ kêu một tiếng:
"Hả?"
"Đây chính là tác phẩm mà bạn ta đã làm trước đây. Một món vũ khí tốt nhưng vô chủ. Ta cũng có góp một phần nhỏ vào nó." - Atsuta cầm cây cung đó lên cùng với một nụ cười khá tự mãn trên khuôn mặt già nua của ông ta.
“Nhưng cậu ta chỉ mới làm được gần một nửa và bảo là thấy chán nên không làm nữa. Haha. Sau đó cậu ta ném nó luôn cho ta. Tên chết dẫm đấy..."
Ông ta nhìn nó và điệu cười lão đượm buồn. Trái tim của Ryoshu bị bóp nghẹt lại vì dường như đã nhận ra sự thật đáng buồn sau đó. Ông ta đưa cho Ryoshu cây cung đẹp đẽ đó và lần này ông ta đưa cho cậu vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng.
‘Một cây cung không có trong trò chơi sao? Hay lần này mình làm cung thủ nhỉ?’
Dù sao thì cậu cũng không có kinh nghiệm chiến đấu tầm gần nên tấn công từ xa sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Và cậu ta cũng sẽ không gặp phải quá nhiều rủi ro vì cậu có thể bắn từ xa hoặc nếu có bắn trượt hay gặp rắc rối gì thì cậu sẽ chạy trước.
‘Ngoài ra, một chiếc cung có thể khá linh hoạt và cơ động nữa nên cũng đáp ứng được yêu cầu thứ hai của mình. Nhưng học cách cầm và bắn mũi tên đúng cách... Đó cũng không phải là một việc đơn giản chút nào cả.’ - Ryoshu cầm cây cung và vào thử dáng bắn để coi xem nó có phù hợp với cậu ta không.
"Thế nhóc đã quyết định xong chưa?"
Cậu ta im lặng suy nghĩ trong khi nắm chặt cây cung hơn bao giờ hết.
'Được rồi, tại sao phải suy nghĩ nhiều thế? Mình chốt rồi! Lần này mình sẽ là một cung thủ.'
Ryoshu bắt đầu bước về phía ông già cùng với cây Cung Vô định hình trên tay. Bỗng nhiên cậu ta vấp phải thứ gì đó và ngã khụy xuống sàn nhà.
“Phải đi cẩn thận chứ tên nhóc kia. Hỏng hết vũ khí ta giờ.”
“Dạ vâng ạ...”
'Mình đáng lẽ nên đi bình tĩnh hơn chút. Mất hết sự oai phong lẫm liệt của mình rồi.'
Đang nguyền rủa đời thì Ryoshu tự hỏi:
'Nhưng mình đã vấp phải cái quái gì vậy chứ?'
Cậu cầm lên thứ mình vừa vấp phải.
‘Đây là dây xích sắt đúng không? Tại sao nó lại ở trong căn phòng bí mật này nhỉ?' - Cậu lôi nó ra khỏi một đống vũ khí hỏng hóc trong phòng nhưng nó bị kẹt cứng ở đó không chịu cựa quậy.
Ryoshu cố thêm lực vào để kéo nó ra. Đột nhiên cậu cảm thấy rút nó ra được một cách dễ dàng. Và cũng chính đồng thời lúc đó.
Một con dao sắc nhọn bay thẳng từ đống vũ khí nằm trên sàn rồi lao về phía chỗ cậu đang đứng.
Nó phóng nhanh đến mức mà cậu không kịp phản ứng gì cả.
Mọi thứ gần như bị đóng băng vào khoảnh khắc đó.
Ryoshu dường như trong khoảnh khắc đó đã có thể thấy được cây dao sắp tước đi mạng sống cậu ở ngay trước nhãn cầu của cậu ta.
‘Mình sẽ chết nhảm thế này à?’ - Nước mắt Ryoshu thậm chí còn chưa kịp chảy ra.
“Không!!”