Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 07: Thử thách Sự khôn khéo



Ryoshu quỳ xuống đất rồi nằm lăn ra ôm đầu trông thật sự thảm hại. 

Trong cơn tuyệt vọng, cậu lăn lóc và nhắm tịt mắt lại, hy vọng cơn đau sẽ giảm đi. Nhưng mà mọi nỗ lực của cậu đều không thành khi mà nỗi đau cậu cảm nhận được càng lúc càng khủng khiếp hơn.

Các giác quan cậu ta đang trở nên nhạy cảm quá mức so với bình thường khiến cho mọi thông tin Ryoshu tiếp nhận vào đều trở nên phóng đại hóa rất rất nhiều lần. 

Lấy thính giác cậu ta ra làm ví dụ, những âm thanh bình thường như kiểu tiếng gió hay tiếng chim hót mà Ryoshu sẽ không quan tâm đến cho lắm. Nhưng giờ đây, cậu ta cảm giác những âm thanh này như thể được phát ra từ một chiếc loa siêu thanh vậy.

Sau một hồi lăn lóc và rên rỉ, cậu đã làm quen một chút với cơn đau đớn không có gì có thể so sánh được. Nhưng tay chân cậu ta thì vẫn chưa thể kiểm soát được mà Ryoshu chỉ có thể di chuyển các đầu ngón tay mà thôi.

“Lạy chúa, cuối cùng thì cũng hết rồi.”

Ryoshu lần này thử di chuyển bằng cánh tay của mình. Tay cậu bắt đầu di chuyển khẽ khàng ra phía trước và sau đó lắc lư qua lại rất chậm chạp. Cánh tay Ryoshu trong mắt cậu ta tách ra nhiều phiên bản khác nhau như thể đang bật chế độ hiện nhiều khung hình cùng lúc vậy.

'Cảm giác này lạ lùng quá... đây chắc hẳn là khả năng của Phản xạ Thần tốc ha?'

Cậu tưởng rằng nhãn cầu mình đã lòi ra khỏi nơi ở của nó luôn vậy.

Và không chỉ các giác quan mà cả bộ não của cậu ta cũng đang chạy lại toàn bộ những ký ức cũ đã chôn sâu trong tiềm thức của mình. Ryoshu cảm giác vừa xem lại tất cả những trải nghiệm của mình cùng một lúc vậy.

‘Đáng lẽ mình nên hấp thụ từng cái một mà thôi... tham lam quá rồi...’

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, các giác quan của Ryoshu đã trở lại trạng thái bình thường. Hoặc đúng hơn là cậu ta đã làm quen với cảm giác mới lạ này khi mà mọi thứ đều trở nên rõ rệt và sáng sủa hơn vạn lần. 

Mắt cậu ta có thể nhìn xa hơn chút, cụ thể là từ đây Ryoshu vẫn có thể thấy được chiếc lá đang khẽ đung đưa cách cậu trăm mét. 

‘Chưa bao giờ mình nghĩ có thể nhìn ra xa đến thế... mình thành quái vật rồi à? Năm giác quan mình đã thật sự được nâng cấp rồi... mà cảm giác thật sự không hề quen chút nào cả.’

Thị giác những tưởng là thứ thay đổi rõ ràng nhất nhưng mà không. Chính khứu giác và thính giác của Ryoshu chính là thứ có cải thiện đến mức mà cậu ta tưởng mình không phải con người nữa.

Chốc chốc, cậu có thể nghe được tiếng chân của những loài muông thú gặm cỏ quanh đây. 

Cùng với đó là một mùi đất bùn và cỏ dại mọc um tùm quanh chỗ cánh cổng xộc thẳng vào mũi khiến cậu ta suýt nữa ngạt thở mà chết.

Ryoshu cố gắng hít thở chậm rãi để lấy lại cảm giác và giữ cho mình thật tỉnh táo. Khi cậu ta bắt đầu đi, bàn chân cậu có những cảm giác mà trước giờ cậu chưa hề để ý đến. Mỗi bước đi đều khiến cậu cảm tượng như có người đang cù lét chân mình vậy. 

Ryoshu bất chấp điều đó bằng cách cố gắng quên đi sự tồn tại của những giác quan đó. Cậu ta bước ra bãi cỏ gần cổng và mò mẫm một lúc để tìm một thứ gì đó. 

Trong quá trình tìm thì cậu ta đã tìm thấy một số loại nấm với các loại thảo mộc khá hữu ích cho sau này. Nhặt được cái nào, cậu cũng tiện tay cất hết chúng vào chiếc nhẫn không gian của mình không hề sợ nó sẽ đầy.

‘Nấm độc, Cỏ Lãng quên, Hoa Echidna... toàn những món chẳng có ý nghĩa gì cả cho đến khi chúng kết hợp với vật phẩm khác... Mà lạ thật, mình nhớ là vật phẩm đó nằm đâu đây mà? Hay trò chơi đã thay đổi địa điểm của nó rồi?’

"Ồ! Đây rồi."

Ryoshu cầm lên một chiếc cỏ bốn lá nhỏ xinh. Đến cả việc cầm nó cũng tạo cho cậu ta thấy kì lạ. Từng lỗ chân lông trên bàn tay chạm vào nó khiến Ryoshu thấy khá buồn nôn.

Ngoài đời chiếc cỏ bốn lá này cũng vô cùng hiếm có nhưng mà nhờ Mana, thứ mới được tích hợp vào Trái Đất hàng chục năm trước nên các sinh vật bình thường trước kia cũng đã tiến hóa theo đúng như học thuyết Darwin và trở nên “độc lạ” hơn.

"Giám định."

[Cỏ bốn lá may mắn] (A)

Mô tả: Truyền thuyết kể rằng ai tìm thấy nó sẽ được ban một điều ước. Liệu nó đơn giản chỉ là một truyền thuyết hay không?

"Tìm được nó rồi thì tiếp theo mình sẽ làm thử thách hầm ngục đầu tiên của mình ở thế giới này thôi!"

Cậu ta dang tay ra để mở cánh cổng ra. Cánh cổng làm bằng đá nên Ryoshu cũng khá chật vật để nhấc nó dù chỉ một chút. Nhưng chỉ một lúc sau khi nó di chuyển được một đoạn nhỏ thì cậu ta cứ dựa vào đà đó và nhấn cả thân người cậu vào cánh cổng.

Cánh cổng mở ra “nhanh chóng” và một hang động ẩn sâu trong lòng đất được mở ra. Bầu không khí âm u và tối tăm dần dần thay cho tiếng chim và mùi cây cỏ dại. 

Trên tường treo những ngọn đuốc để giúp các nhà thám hiểm nhìn rõ hơn. Cậu ta có thể nghe rõ được tiếng lửa cháy bập bùng, nó như dấu hiệu rằng Ryoshu đã đến một thế giới khác hoàn toàn. Nhưng cậu biết rõ rằng đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của mình mà thôi.

Các Ngôi đền thay vì xuất hiện dưới dạng các cánh cổng như hầm ngục trong các trò chơi khác thì nó lại được tích hợp hẳn vào các nơi hoang vắng trong các tầng địa chất của Trái Đất. Và đó chính lý do mà các con quái vật có thể xâm lược Trái Đất vì nếu không hoàn thành thử thách của nó sau một thời gian thì quái vật trong đấy sẽ có thể đi ra ngoài Ngôi đền và tàn phá cuộc sống con người.

Cậu ta đã đến nơi này hàng trăm lần trong game rồi nhưng đến lúc trải nghiệm đồ họa thực tế như này thì nó mang lại cho cậu một cảm giác vừa mới mẻ vừa rùng rợn. 

Thử thách của ngôi đền này chỉ đơn giản là giải các câu đố và tránh bẫy thôi. Nhưng nó sẽ không hề dễ chút nào nếu như đây là lần đầu nhà thám hiểm đến. Và đó không phải là trường hợp với cậu vì Ryoshu đã nhớ hết sạch các lối tắt và cạm bẫy.

‘Không biết thông tin mình có... nó có thật sự uy tín không mà thôi.’

Phiên bản Thực tế ảo nghe bảo là sẽ có kha khá sự thay đổi so với bản game gốc dành cho máy tính. Đó cũng chính là điều cậu ta lo lắng nhất. Nhưng phần thưởng dành cho việc hoàn thành thử thách này thì quá tuyệt để có thể bỏ qua. 

‘Được rồi, hoàn thành sớm còn đi về nào. Bình thường mình sẽ chỉ mất tầm 10s nếu thực hiện những lỗi tăng tốc độ di chuyển với lỗi đi xuyên tường. Nhưng mà nếu chỉ được dùng mỗi đường tắt thì chắc tầm 3 phút là xong rồi ha?’

Ryoshu bắt đầu tăng tốc chạy thì bỗng nhiên có âm thanh từ bức tường bên phải mà chính bản thân cậu cũng bất ngờ khi có thể nghe thấy rõ đến vậy.

"Lạy chúa! Tí thì quên mất nó-!"

Vút

Một mũi tên sắc nhọn đột ngột bắn thẳng ra từ bức tường, suýt nữa trúng vào mặt cậu. Nếu không nhờ vào Thiên bẩm Phản xạ Thần tốc của Ryoshu thì mũi tên có tẩm thuốc độc này đã sượt qua má cậu rồi.

Mà mũi tên mạnh đến mức chỉ cần cứa nhẹ qua da thịt là cậu cũng sẽ chết tươi ngay. Và mặc dù Ryoshu có cách để giải trạng thái bất thường khỏi cơ thể nhưng mà tiết kiệm nó cho một lúc khác thì sẽ tốt hơn nhiều là sai ngu như vậy.

Ryoshu cẩn trọng cầm mũi tên tẩm độc đó lên, ngắm nghía ở đầu mũi tên thì thấy có chút chất lỏng kì lạ trên đó mà cậu chắc chắn là độc dược. Ngắm xong thì cậu ta cất vội vào nhẫn không gian trước khi phạm sai lầm ngu ngốc nào đó.

'Thứ này có thể sẽ khá hữu ích trong tương lai đấy.'

Chạy thêm một đoạn, cậu ta mò bấm vào chiếc nút vô hình trên tường đá và một cánh cửa đột nhiên xuất hiện. Đây chính là lối tắt để hoàn thành toàn bộ thử thách này. 

‘Bây giờ chỉ cần đi qua đường hầm này nữa là xong... chỉ hi vọng là nó không có gì thay đổi quá nhiều...’

Trông thì thử thách rất dễ dàng cơ mà trước khi có mẹo để vượt qua thử thách này thì đây từng là một trong những thử thách khó đến mức bất công. Phải đến hàng trăm triệu Người chơi khi làm thử thách này đã bỏ mạng tại nơi đây.

Nhưng mà một ngày nọ, có một game thủ đã tìm ra được nút bấm tàng hình đó trong khi đang vu vơ spam chuột phải thì đã vô tình bấm trúng cái nút bấm tàng hình đó. Và từ ngày hôm sau, một trong Ngôi đền khó gần nhất game về giải đố đã trở thành một trò đùa vậy.

‘Đó là quá khứ huy hoàng của Ngôi đền chết dẫm này...’ - Ryoshu cười hả hê vì trước cậu ta cũng là nạn nhân của thử thách khốn khổ này.

----0w0----

Sau vài phút đi bộ thì Ryoshu đã đến cuối thử thách. Mọi thứ dễ dàng quá nên cậu gần như không có một chút cảm xúc nào cả.

‘Nhưng sớm thôi mình sẽ không thể cứ an tâm hoàn thành thử thách dễ dàng như vậy nữa.’

Khi hoàn thành thử thách, một cánh cổng sẽ xuất hiện và nó sẽ nối với cánh cổng ở lối ra. Nhưng mà điều đấy sẽ chỉ áp dụng với những Ngôi đền bình thường chứ nếu là cánh cổng của một Ngôi đền Ẩn thì nó sẽ đóng lại vĩnh viễn. Vì vậy nên lối ra của nó cũng sẽ dẫn đến một nơi ngẫu nhiên khác.

Và cùng với đó, tất nhiên là có chiếc Rương thưởng nữa rồi. Đó mới chính là mục tiêu cậu ta từ đầu đến giờ. Nếu hạng của thử thách càng cao thì nó sẽ càng cho phần thưởng xịn hơn. 

‘Chưa kể là còn có thêm phần thưởng bổ sung nếu hoàn thành tốt... và với khoảng thời gian như vậy thì hi vọng mình sẽ nhận được phần thưởng đó...’

Ryoshu mở chiếc rương ra và một loạt đồ vật hiện lên trước mắt cậu.

[Bạn đã hoàn thành Thử thách Sự khôn khéo!]

Độ khó: A+

-Phần thưởng Qua màn:

[Thanh vàng] x5, [Vòng cổ Bảo vệ] (A)

‘Phần thưởng nhận được khá tiêu chuẩn đó chứ... số vàng đó mình chắc sẽ bán đi để kiếm chút tiền nhỉ?’ - Cậu ta cất năm thanh vàng vào trong chiếc nhẫn cùng với chiếc vòng cổ mà chẳng bận tâm đến chúng cho lắm.

Tiếp đó đến chiếc vòng xuất hiện trên không và rơi vào lòng bàn tay cậu.

‘Chiếc vòng này thì... tính sau đi.’

Cậu ta ngay lập tức cất đi mà chả thèm nghĩ ngợi gì về nó nữa. Ryoshu đã lấy nó hàng trăm lần rồi mà công dụng nó cũng chả có gì quá tốt cả nên cậu ta còn không thèm đọc lại mô tả.

Vì Ryoshu biết thừa rằng đó chưa phải là toàn bộ của thông báo. Và đúng như dự đoán, dòng thông báo tiếp theo đã ngay lập tức hiện lên trước mặt cậu ta.

[Do bạn hoàn thành thử thách trong thời gian 3 phút 47 giây, bạn được nhận thêm Phần thưởng Bổ sung phù hợp với màn trình diễn xuất sắc của bạn!]

Đánh giá: S

Ghi chú: Sao bạn lại biết nút bấm tàng hình đó?!

-Phần thưởng Bổ sung:

[Chỉ số Phụ]: [Thích nghi]

[Củ nhân sâm bảy năm tuổi] (A+)

“3 phút 47 giây à? Không tệ. Nhưng mà... vẫn còn thua xa kỷ lục thế giới.”

Kỷ lục thế giới của Ngôi đền bậc A+ này là 1 giây 30 tích tắc khi mà Người chơi dùng lỗi Chạy nhanh và Đi xuyên tường nhưng mà cậu ta đang phải tiết kiệm lỗi game nên không thể cứ thế mà dùng bừa bãi được chứ không thì Ryoshu sẽ dùng không tụt phanh rồi.

[Thích nghi: 1 (Không phân hạng)]

‘Tuyệt vời, đúng cái mình cần.’

Ryoshu bước đến và đứng trước một bức tượng gần cuối phòng. Nó có hình dạng một con mắt khổng lồ trông rất đáng sợ. Theo như trong trò chơi thì đây chính là biểu tượng của vị Thần của sự Sợ hãi - Phoborias.

"Hi vọng mình sẽ không hối hận về những gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Cậu ta lấy chiếc cỏ bốn lá vừa nhặt được. Tiếp đó Ryoshu cắn ngón tay mình một lúc lâu mà chả có gì sai ra cả.

‘Cắn ngón tay để nó chảy máu khá hơn mình tưởng... và đau phết chứ đùa.’

Ryoshu hít một hơi thật sâu và cố giữ chặt ngón tay để không rụt nó lại. Sau đó cậu cắn thật mạnh vào ngón tay. 

Dòng máu tanh bắt đầu chảy ra.

Lúc đầu thì Ryoshu chưa có cảm giác gì đặc biệt cho lắm. Nhưng chỉ một lúc sau thì cơn đau bắt đầu ập đến. Và chính giác quan mới được cường hóa giờ đây chính là thứ khiến cho cơn đau đớn trở nên trầm trọng gần gấp mười lần.

Cậu nén nỗi đau xuống và bắt đầu dùng máu của bản thân viết lên bức tượng những ký tự kì lạ.

‘QWYUOPLKJHGFDZXCVM.’

Và rồi sau đó, Ryoshu nhanh tay lấy ra chiếc cỏ bốn lá đó ra, xé nó thành từng mảnh và thả đúng 3 chiếc lá lên trên đầu bức tượng.

[Bạn nhận được một hiệu ứng tạm thời mới!]

[Tất cả các điểm chỉ số hiện giờ của bạn sẽ được cộng dồn vào một chỉ số cụ thể mà bạn chọn trong vòng 1 phút]

[Bạn chọn Chỉ số Phụ: Thích nghi]

[Cảnh báo: Tất cả các chỉ số khác sẽ tạm thay đổi thành 1 để giữ cho bạn có thể sống được]

Bỗng nhiên cơ thể Ryoshu như trải qua một quá trình thoái hóa vậy, người cậu trở nên yếu đuối một cách kì lạ. Hang động đã tối đen rồi mà giờ lại càng âm u hơn, tạo cảm giác không hề thoải mái chút nào. Chân cậu ta gần như mất hết sức lực và quỳ xuống một cách đột ngột.

Trong một chốc lát, Ryoshu gần như không thể nắm lại bàn tay được nữa. Cảm giác bất lực lúc này còn tệ hơn lúc mà cậu bị người yêu đá vậy. Nhớ lại điều đấy mà cậu cảm thấy ớn lạnh đến ghê tởm. Đặc biệt là khi mà Ryoshu nhớ đến bức ảnh của cô ta chụp với người yêu mới trong chính đêm chia tay.

[Thêm 89 đơn vị vào Chỉ số Phụ Thích nghi!]

“Mình tính cũng khá vừa vặn đó chứ.”

Khi Hệ thống đưa ra thông báo đó xong, Ryoshu bằng cách nào đó đã dần dần làm quen với cảm giác sức mạnh bị tước đi hết. Tốc độ mà cậu ta làm quen với nó không hề tự nhiên chút nào cả.

‘Cảm giác dị thật sự... tốc độ thích nghi kinh khủng hơn cả quái vật...’ - Cậu ta giơ hai bàn tay lên trước mặt và nắm đi nắm lại. Đến cả những giác quan vừa được cường hóa mãnh liệt tưởng như không thể làm quen được mà giờ đây nó như đã trở thành một phần cơ thể của Ryoshu vậy.

[Thích nghi: 1 (Không phân hạng) → 90 (SS+)]

Ngay sau đó, Ryoshu lấy mảnh lá còn lại và cho nốt nó vào mồm. Cậu nhai lấy nhai để tưởng chừng như sợ thứ hiệu ứng đó sẽ hết tác dụng vậy. Nhưng Ryoshu không thể giấu đi khuôn mặt như thể vừa ăn phải rơm rạ vậy. Một trong những thứ kinh khủng nhất mà cậu ta từng cho vào mồm.

[Điều kiện bí mật đã được đáp ứng!]

Chương trước Chương tiếp
Loading...