Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 10: Đêm đầu tiên
Ryoshu là một con người kì lạ, từ nhỏ cậu ấy đã thích thú ngắm lửa cháy vì trông nó rất kì diệu đối với cậu. Có lẽ đó cũng là lý do mà cậu rất thích xem pháo hoa vào mỗi dịp đêm tất niên.
‘Nhưng mà tiếp theo thì mình cần thay đổi đặc tính của nó để khiến nó dễ cháy hơn.’
Điều này khó hơn rất nhiều so với những gì Ryoshu vừa thực hiện vì lần này cậu phải tác động trực tiếp đến cách mà Mana hoạt động.
Thông thường, Mana thuần khiết sẽ không có đặc tính gì đặc biệt, ngoại trừ việc nó vô hình và có thể ở cùng lúc nhiều trạng thái cùng lúc: lỏng, rắn, khí nhưng mà nó lại không phải ở một trong ba chất nào cả. Do đó Mana là một loại nguồn tài nguyên vừa cụ thể vừa trừu tượng nên không phải ai cũng có thể dùng được một cách thuần thục. Và sẽ càng khó khăn với người như Ryoshu khi mà cậu mới đến thế giới này nên chỉ nghe đến khái niệm chứ không có hiểu biết sâu sắc về nó.
Nhưng không hề bỏ cuộc, Ryoshu tiếp tục cho Mana cọ xát với nhau và tăng dần tốc độ để tạo ra ma sát. Cơ mà vì khả năng điều khiển Mana của cậu quá tệ nên kết quả trông không có khả quan cho lắm.
Những giọt mồ hôi trên trán cậu rơi xuống như thác vậy. Đã vậy bộ áo hoodie còn nóng bức nữa nên nó chẳng giúp gì mà trái lại còn ngấm mồ hôi nữa nên cả người Ryoshu ướt như chuột lột.
"Chà, mình lại thất bại nữa rồi." - Ryoshu đã hoàn toàn kiệt sức nên cậu nằm lăn ra đất trong khi cơ thể thì cố gắng hấp thụ thêm Mana. Qua quá trình luyện khổ gian nan thì cậu ta đã có thể tập trung được tầm hơn 10 giây trên ngón tay mình.
Kỹ năng “Tập trung Mana” thăng lên cấp II!
Ryoshu gật đầu trông có vẻ khá ưng ý với sự tiến bộ này.
'Chà, dù khá mất thời gian nhưng mà ít nhất thì mình cũng vẫn đang đi đúng hướng.'
“Hệ thống, cho tôi xem tiềm năng Mana của mình.”
[Mana] (F-)
Mô tả: Đây là lần đầu tiên bạn có thể cảm nhận được những luồng Mana bao quanh bạn dù bạn đã tiếp xúc gần hai chục năm. Mặc dù khá muộn rồi nhưng mà mọi thứ đều phải đi từ con số 0!
-Tập trung Mana (Cấp I → II)
Tăng 5 → 7,5% hiệu quả khả năng tập trung Mana của bạn.
“Thêm NHỮNG 2,5%... nhiều thế cơ á?” - Ryoshu nói với giọng điệu khá mỉa mai nhưng mà cậu biết rõ hơn hết rằng chỉ 1% thôi cũng có thể thay đổi hoàn toàn kết cục trận đấu.
Vì Ryoshu hiện tại chỉ có thể giữ được tầm chục giây thôi nên cậu không cảm nhận được sự thay đổi của nó được. Nhưng mà sau này nếu cậu ta có thể giữ được 30 phút thì khả năng bị động này sẽ giúp cậu giữ được ít nhất 2 phút nữa.
Và kỹ năng này mới chỉ ở cấp II mà thôi nên hiệu ứng của nó còn khá tệ nhưng sau này còn có thể lên được đến 50 hoặc thậm chí 100% nữa. Nghĩ đến điều đó thôi cũng giúp cậu ta phấn chấn hơn rất nhiều rồi.
“Cố lên nào mình ơi, hoàn thành nốt là đi ngủ được rồi!”
Ryoshu lại ngồi dậy để làm tiếp nhưng lần này tràn trề sức sống hơn hẳn.
----0w0----
Trời càng ngày càng tối hơn rồi, chắc lúc này cũng tầm nửa đêm rồi. Nhưng mà vẫn có một gián chăm chỉ đang cố gắng từng phút từng giây để không bị đè bẹp bởi bầy đàn của nó.
Con gián đó đang trầm ngâm nhớ lại cảm giác bị đốt cháy vừa rồi và cố gắng biến đổi mana đó để nó có thể tự bốc cháy.
Chỉ một lúc sau, sâu bên trong người con gián có một chiếc vòng bắt đầu hình thành và quay xung quanh một quả cầu Mana màu trắng. Chiếc vòng được tạo ra do thói quen tốt của nó ở kiếp trước và giúp biến đổi những dòng Mana thuần túy thay đổi hẳn màu đỏ chói rực rỡ chỉ trong chốc lát. Có lẽ đây chính là lần biến đổi thành công nhất của nó.
[Chúc mừng bạn đã tạo ra “Vòng Mana Đầu tiên” của mình. Hãy tiếp tục cố gắng tạo ra những Vòng Mana tiếp theo!]
[Mở khóa kỹ năng "Biến đổi Mana" (Cấp I)]
Âm thanh của hệ thống đã khiến cho con gián nhảy dựng cả lên.
“Tuyệt vời, mãi mới có được kỹ năng này!”
Với kỹ năng này thì cậu có thể dễ dàng thay đổi thuộc tính của Mana theo ý muốn của mình. Ryoshu ngay lập tức thử lại luôn. Dòng Mana thuần khiết được tập trung trên lòng bàn tay đen thui vì bị đốt của cậu và chỉ sau một lúc nó từ từ biến đổi từ màu trắng xanh quen thuộc thành màu vàng cam.
Ryoshu giữ thêm một lúc nữa rồi cho thử lên chiếc nến mà nó đã phụt tắt từ khi cậu không biết nữa. Và khác với những gì cậu tưởng, chiếc nến đó đã được thắp lên.
Ngọn lửa của nó tuy cháy lên một cách yếu ớt nhưng mà lại vô cùng bền bỉ và tràn ngập khát vọng sống.
[Mở khóa Tiềm năng "Ma pháp" (F-)]
“LẸT GÔ!!!!”
[Tiềm năng “Mana” (F-) tự động nhập vào thành một nhánh của Tiềm năng “Ma pháp” (F-) làm cho Tiềm năng “Ma pháp” thăng lên bậc F!]
[Bạn đã học được bước đầu tiên của "Hỏa Ma pháp" (Tập sự)!]
Cuối cùng Ryoshu cũng đã mở khóa được thêm kỹ năng mới. Điều đó đã giúp tạo thêm động lực cho cậu ta để háo hức thử tạo lại ngọn lửa khác trên ngón tay mình và cố gắng duy trì nó. Giờ cậu ta đã có biến đổi nó khá nhanh gọn mà không cần phải làm từng bước nữa.
Trái với kỳ vọng của cậu, nó cũng chỉ duy trì được khoảng 4 giây và nó sẽ trở lại Mana thuần túy. thua xa so với khả năng tập trung Mana của cậu ta hiện tại.
"Không biết mình sai ở bước nào nhỉ?"
Ryoshu đã lên mạng tra thêm thì tìm hiểu thêm và viết ra số tay để sau này còn đọc lại:
“Quy trình biến đổi Mana hiệu quả nhất:
Bước 1: Lấy Mana tự nhiên trong lõi Mana thông qua các mạch Mana trong cơ thể.
Ghi chú: Mạch Mana càng thô và lộn xộn thì hiệu quả càng kém.
Bước 2: Chuyển đổi Mana thuần túy thành các loại khác bằng cách tưởng tượng.
Ghi chú: Sẽ thay đổi tính chất của hạt Mana để nó có tính chất của một nguyên tố nhất định theo ý muốn của bạn.
Bước 3: Tiếp tục biến đổi và duy trì dòng Mana đó.”
Hóa ra là vì cả ba bước của Ryoshu đều cực kỳ kém hiệu quả nên nó mới tệ thế.
Cậu ta đổ lỗi cho khả năng Lưu trữ mana yếu kém của mình. Cho nên khi cậu biến đổi Mana thì dòng Mana biến đổi vừa tiêu tốn nhiều mana hơn bình thường và vừa không tồn tại được bao lâu.
Ryoshu nhìn vào đồng hồ thì thấy nó ghi 01:23. Cậu ta vươn vai một cái và tiếng xương sống kêu rắc rắc liên tục. Ryoshu nghe thấy tiếng thì càng cố gắng làm động tác để giãn cơ thể ra.
‘Có lẽ mình ngồi hơi lâu quá sự cho phép rồi...’
Nhìn ra xung quanh và thấy khung cảnh tối om sòm, cậu ta thấy khá rùng rợn khi nghĩ đến việc chỉ có mỗi mình cậu trong cả một khu rừng rộng lớn không có lấy đến một chút bóng người.
“Được rồi... hôm nay đến đây là đủ rồi. Mai mình sẽ ổn định lại Lõi Mana của mình sau.”
Ryoshu khá tự hào vì những gì cậu đã đạt được trong ngày đầu tiên đến thế giới Thực tế ảo này. Nước mắt cậu ta chảy ra trong khi vô thức ngáp một cái rõ dài.
‘Còn giờ mình phải lo làm những thứ khác nữa... trước khi có thể đi ngủ được.’
Ánh trăng ở thế giới này chắc chắn là sáng hơn nhiều nếu so với ngoài đời thực nên Ryoshu vẫn có thể nhìn được khá dễ dàng nhưng nếu có thêm ánh đèn từ nến nữa thì cậu ta sẽ càng nhìn thấy rõ hơn.
“Mình dùng gần hết nến đến nơi rồi. Để dành tí còn đi tắm nữa.” - Nhìn lại số nến trong túi cậu ta liền bỏ đi ý tưởng đó.
Nhưng trước khi kịp đi tắm thì Ryoshu nhớ đến việc phải làm một chiếc lều để tí nữa còn đi ngủ nữa.
‘Mà trước đó thì mình nên làm chỗ ngủ trước chứ nhỉ?’
“Vâng và đây là chương trình Sinh tồn cùng Amemiya Ryoshu. Vâng hôm nay chúng ta sẽ làm gì ạ? Đúng rồi, chúng ta sẽ học cách sinh tồn và tôi là người quay phim kiêm chuyên gia sinh tồn - Amemiya Ryoshu.” - Cậu bắt đầu nói nhảm để chống lại cơn buồn ngủ mãnh liệt do đã thức và làm việc vất vả cả ngày.
Đầu tiên Ryoshu lấy ra một hai bộ quần áo trong chiếc nhẫn không gian:
“Ồ ở đây chúng ta có gì nào? Đúng rồi đó chính là quần áo! Nếu như bạn không thể tìm thấy thứ gì mà có thể buộc được mà có thừa quần áo thì đừng ngần ngại xé một phần từ nó ra nhé. Cơ thể con người không thể chịu được cái lạnh giá rét quá lâu đâu, nên hãy nghĩ đến mạng sống trước khi nghĩ đến cái tôi của bản thân nhé!”
Sau đó cậu ta bắt đầu xé chúng ra thành từng mảng vải lớn. Ryoshu vứt một nửa ra nền đất và nửa còn lại thì cất tạm vào trong kho chứa đồ.
“Tiếp đó bạn sẽ cần dựng lên xương sống của chiếc lều bằng những thanh gỗ sao cho chúng có kích thước sêm sêm nhau.”
Ryoshu chỉ vào đống cành cây to lớn mà mình vừa tìm được lúc nãy như thể đang diễn kịch trước máy quay, có lẽ thói quen nghề nghiệp trước đây từ lúc cậu còn là Streamer.
“Để dựng lều thì, đầu tiên bạn cần một cái trụ ở giữa thật vững chắc và,” Ryoshu vừa nói vừa minh họa bằng hành động. Sau đó cậu ta lấy hết sức bình sinh và cắm nó thật mạnh xuống đất. Nhưng mà chỉ số Sức mạnh của cậu ta có mỗi 6 đơn vị thôi nên Ryoshu phải đâm liên tục xuống để đất nó tơi ra. “Đấy, cắm nó sâu xuống đất như thế này. Hộc hộc”
Ryoshu dừng lại một chút để lấy lại hơi sau bài tập thể dục vừa rồi. Sau đó cậu ta lại đứng phắt dậy và bắt tay vào làm tiếp.
“Tiếp đó bạn hãy lấy thêm những thanh gỗ dài và cứng cáp khác và dựng vào nhau tạo thành hình dạng một chiếc lều vừa đủ chỗ để có thể nằm bên trong nó một cách thoải mái.”
Cơ mà công đoạn đấy khá là khó khi mà chúng cứ thế mà tự sập xuống trước sự chán nản của Ryoshu. Tuy chán nản nhưng khi nghĩ về việc tối nay mà nằm trên nền đất bẩn thỉu này thì bàn tay cậu ta lại vô thức làm tiếp.
“Bạn sẽ cần thử đi thử lại khá nhiều cho đến khi những cành cây chết tiệt này không rơi xuống nữa.”
Mất một lúc để nó có thể cố định, xong việc rồi thì Ryoshu lấy những mảnh vải đã xé ra và buộc đầu những thanh gỗ để cố định chúng lại.
“Xong công đoạn khó nhất rồi thì giờ đến công đoạn lót sàn. Đầu tiên hãy cho thêm nhiều mảnh lá và rải đều khắp căn phòng của bạn.”
Cậu ta lấy đống lá mà mình gom được khi quét dọn vừa nãy và vứt chúng vào trong. Sau đó Ryoshu lôi ra mẻ quần áo khác và vứt lên trên đống lá.
“Ném quần áo vào thì nó sẽ đỡ bẩn hơn cho tấm nệm mà các bạn định thêm vào để có một chiếc giường êm ái.”
Và để hoàn thành chiếc bánh hỗn tạp đó thì cậu ta trải lên một chiếc ga giường mà cậu đã để dành đến tận lúc này. Làm xong thì Ryoshu giả vờ lấy tay xoa mồ hôi trán. Nhưng vì trên trán cậu có mồ hôi từ việc tập luyện vừa nãy nên vô tình bàn tay cậu ta lại bẩn tay thêm.
Bỏ qua sự nhớp nháp khó chịu trên người, cậu ta thở dài xong rồi nói một cách khá tự hào:
“Mình làm bình luận viên cũng được phết đấy chứ nhỉ?! Biết thế hồi trước mình đổi qua làm content kiểu này thì có khi lại trở nên nổi tiếng ấy. Hoặc thậm chí mình có thể làm chuyên gia sinh tồn thật ấy chứ. Haha.”
Nhìn thành quả của mình thêm một lúc, Ryoshu lại vô thức ngáp lần nữa trong khi mắt cậu ta cứ thỉnh thoảng lại tự nhắm vào.
“Thế này là tạm ổn rồi. Tuy là khá buồn ngủ rồi nhưng mà mình vẫn phải tắm nhanh một cái mới được. Không thể người bẩn thỉu như này và nằm lên chiếc ga giường sạch đẹp này được.”
----0w0----
‘May quá, tỉ lệ bản đồ trong game bản máy tính khá giống bản thực tế ảo nên đi vài phút là đến nơi rồi.’ - Ryoshu đang cởi trần giữa chốn thanh thiên bạch nhật và tranh thủ lấy củi khô trên đường quay lại khu cắm trại.
Đến nơi ở của cậu trong tuần tới, Ryoshu vứt đống củi khô xuống giữa hình tròn mà cậu đã đánh dấu lại bằng mấy cục đá gần đây. Cậu đã chọn vị trí gần với tảng đá để biến nó thành chỗ ngồi.
Cậu ta đang định làm lửa trại để sưởi ấm cơ thể chút. Và đây cũng chính là lý do Ryoshu phải cố sống cố chết học Hỏa Ma pháp càng nhanh càng tốt.
Ryoshu bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo đến mức mà cơ thể cậu không ngừng run bần bật. Nhiệt độ của khu rừng từ khi trăng lên thì đã và đang tụt không ngừng. Đã vây, áo vừa giặt qua còn chưa khô nữa nên Ryoshu cứ phải cởi trần ngồi co ro. Cậu nhanh chóng xé mảnh giấy ở những trang đã ghi sẵn, sau đó thì làm lại những quy trình vừa nãy.
Bùng.
Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón trỏ đang run rẩy vì lạnh của cậu.
‘Cảm giác lần này dễ hơn chút nhỉ?’
Ryoshu hơ tờ giấy lại gần và khi nó bắt lửa xong thì cậu nhanh chóng vứt vào đống củi khô. Lúc đầu thì cậu tưởng nó tắt rồi nên định xé thêm tờ để đốt lại thì bỗng nhiên một số củi ở phía dưới bắt đầu bén lên, sau đó nó cháy lan ra những củi khô ở bên trên và cháy to hơn.
“Ấm hơn hẳn luôn. Sống du mục cũng thú vị phết đấy chứ, chắc sau này phải thử hẳn một tháng mới được.” - Ryoshu vừa nghĩ vừa vứt thêm củi khô vào đám lửa đang cháy phập phồng kia.
Tiếp đó Ryoshu để chiếc áo của mình và dựng lên tạm tảng đá thứ hai gần đấy. Đó là chỗ ngồi của khách theo lời nói của cậu. Sau đấy cậu ta lấy ra cái cuốn sổ mà cậu tự hào gọi là nhật ký.
‘Quyển số này mình sẽ dùng để viết lại những điều quan trọng trong tương lai để đỡ quên hơn, mặc dù điều đấy là khó vì giờ mình có Thiên bẩm Siêu trí nhớ rồi...’
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Ryoshu vẫn bất giác lấy cây bút ra và viết lia lịa lên đó. Thi thoảng khi ghi chép cậu ta còn dành chút thời gian ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cả.
Và một lúc sau cậu thấy chiếc bụng có phần hơi tròn trĩnh của mình kêu lên một tiếng. Ryoshu nghĩ bụng chưa thể đáp ứng được yêu cầu của nó nên chỉ biết đành thở dài thôi.
Thay vào đó cậu ta nhận xét qua cơ thể của mình. Lúc tắm Ryoshu cũng thấy được cơ thể mình rồi nên khi nhớ lại cậu ta thấy khá thất vọng:
‘Đây là cơ thể con người tầm thường nhất mình từng thấy trong cuộc đời mình... chẳng quá béo cũng chẳng quá gầy... Lúc trước kia thì mình nhớ là mình có quả bụng bia nhìn khá ghê.’
Ryoshu nhéo bụng và thấy nó khá là lỏng lẻo.
‘Trông cũng buồn cười phết, nhưng mà chắc kiểu gì cũng phải sớm đi tập gym thôi.’
Ghi chép thêm một lúc nữa và tranh thủ chờ bộ hoodie đen khô lại, thỉnh thoảng Ryoshu sờ xung quanh chiếc áo để xem nó còn ướt không. Nếu còn ướt ở chỗ nào thì cậu xoay riêng phần đấy ra gần ngọn lửa để nó hong khô.
Cuối cùng thì sau tầm năm phút chờ đợi hết sức buồn ngủ, chiếc áo đã khô theo đúng mong đợi của cậu. Vì chờ quá lâu rồi nên Ryoshu tranh thủ cất hết đồ đạc vào trong nhẫn và sau đó không quên dập lửa. Thứ cuối cùng mà cậu ta muốn trải nghiệm chính là cảm giác bị thiêu sống.
‘Cẩn thận thì vẫn hơn. Giờ ngủ thôi! Buồn ngủ díp cả mắt rồi.’
Ryoshu chui vào trong chiếc lều mà cậu khổ công dựng lên. Tiếp đó cậu ta lấy ra chiếc gối từ trong kho chứa hình dạng chiếc nhẫn vô cùng thuận tiện. Ryoshu sau đấy nằm ườn ra “chiếc giường” và tận hưởng cảm giác chăn ấm đệm êm.
“Có lẽ do là ngày đầu tiên nên mình vẫn cảm thấy khá bỡ ngỡ với... tất cả mọi thứ... theo đúng nghĩa đen.”
Ryoshu vẫn không ngờ rằng mình sẽ phải chơi phiên bản Thực tế ảo của Rainfall Disorder, một trò chơi mà cậu ta có cảm xúc yêu ghét lẫn lộn, bằng cả tính mạng của mình.
“Khoan đã, nghe nó giống như bộ Light Novel nào đó có một kiếm sĩ dùng kiếm đen ấy nhỉ...? Chỉ là mình không biết khi chết thì mình sẽ gặp chuyện gì thôi... và... chỉ có mỗi mình trong thế giới này mà thôi.” - Ryoshu nói đến mà thấy trống rỗng một cách lạ thường.
‘Trò chơi này đã cứu rỗi mình trong giai đoạn khó khăn nhất, nhưng... nó cũng lại cướp đi mọi thứ của mình sau đấy. Nào là tiền bạc, của cải... hai cái không khác cho lắm... nhưng nó còn lấy đi người yêu của mình nữa... Thôi thì nếu nhìn vào mặt tích cực thì mình cũng có thể gặp các nhân vật chính mà mình yêu thích mà?'
Ryoshu cảm thấy khá hào hứng khi nghĩ về nhân vật mà cậu đem lòng yêu thích từ tận đáy lòng và cậu ta không thể chờ để nói chuyện với họ nhất là sau khi cậu thấy được AI đã được cải thiện khá nhiều. Đặc biệt là từ sau khi nói chuyện với ông thợ rèn Enomoto xong.
Ryoshu nghĩ đến crush của mình trong trò chơi này cũng khiến cậu càng cảm thấy hào hứng và mong đợi đến khoảnh khắc được gặp cô trực tiếp trong phiên bản Thực tế ảo này. Ngày trước, có lẽ cậu ta từng là một trong những fanboy lớn nhất của Katia, người mà cậu yêu thích nhất trong game này.
'Bây giờ mình cảm thấy như một đứa trẻ con vậy. Bồi hồi vì gặp crush... đùa chắc mình 22 tuổi đầu rồi chứ đâu phải thằng mới lên lớp 7 đâu chứ? Lạy chúa.'
Ryoshu nhanh chóng gạt bỏ ngay thứ suy nghĩ vớ vẩn đó. Cơ mà cơ thể của một trẻ vị thành niên như cậu ta như bây giờ thì vẫn còn rất nhạy cảm nên trong vô thức một thứ khác đã trỗi dậy.
Ryoshu không thể không thấy xấu hổ trước những suy nghĩ bậy bạ của mình được nên cậu ta đập đầu vào gối và cố gắng đắp chăn kín lên mặt để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Từ khi bước vào thế giới này không hiểu sao cảm giác như cậu đang bắt đầu quên dần đi bạn gái cũ của mình.