Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 12: Lần đầu tiên



Chỉ sau gần một tiếng thôi, tiếng thông báo quen thuộc của Hệ thống đã kêu lên một cách lạnh lẽo và vô vị đã chứng minh cho sự hữu ích của những kỹ năng mà cậu đã mua và nâng cấp.

[Mở khóa tiềm năng "Cung thuật" (F-)]

[Cung thuật] (F-) (!)

Mô tả: Cung thuật là một trong những nghệ thuật chiến đấu mạnh mẽ và cơ động nhất. Đây là lần đầu tiên bạn chạm vào một cây cung trong đời. Nhưng mà mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số 0!

“Ồ chúng ta làm được rồi Fumiya ơi.” - Ryoshu hò reo cùng với chiếc cung yêu thích của mình.

Ryoshu truyền Mana vào nó và đống cát lại bay ra ôm tóc cậu ta.

‘Có lẽ nó còn vui hơn cả mình nữa... Haha.’

Cậu ta cố ôm lại nó để thể hiện tình yêu mãnh liệt với những thứ dễ thương. Nhưng do nó không có cơ thể vật lý nên điều đấy vẫn là không thể nên thay vì đó thì Ryoshu quyết định khen nó thay:

“Mày làm tốt lắm Fumiya à.”

Có được tiềm năng mới khiến cậu ta phấn khích hơn rất nhiều. Vì khi chơi game thì thứ Ryoshu muốn thấy nhất chính là quá trình và những con số trở nên lớn hơn. Có lẽ đó là lý do mà đa số con người rất thích những thể loại như idle hay clicker game và các game thuộc dòng RPG luyện cấp.

‘Đúng là không tốn công khi mua hai kỹ năng này.’ - Vừa nghĩ thầm trong đầu, cậu ta vừa ngắm vào cái tâm. 

“Chỉ từ hai kỹ năng cơ bản đầu tiên thôi mà mình đã mở khóa thêm ba, à không đúng hơn là hai kỹ năng mới. Đầu tư sinh lời là đây chứ đâu? Hệ thống cho tôi xem tiềm năng Ma pháp của mình nào.” - Ryoshu nói vào hư không trong khi đống cát vẫn đang quấn quýt xung quanh cậu nên nó trông có vẻ thắc mắc khi cậu tự dưng độc thoại.

[Ma pháp] (F) (!)

Mô tả: Bạn đang trên con đường của một pháp sư. Mới chỉ bắt đầu thôi mà bạn đã đạt được những thành tựu rất đáng ngưỡng mộ rồi! Hãy tiếp tục theo đuổi con đường của ma pháp sư!

-Tập trung Mana (Cấp II)

Tăng 7,5% hiệu quả khả năng tập trung Mana của bạn. 

-Biến đổi Mana (Cấp I) (!)

Tăng 3% hiệu quả khả năng biến đổi Mana của bạn.

-Hỏa Ma pháp (Tập sự) (!)

Mô tả: Lửa là nguyên tố phổ thông nhất nhưng mà sức mạnh của nó thì không thể nào coi thường được. Với trí thông minh của một pháp sư thì ngọn lửa sẽ càng cháy mạnh mẽ hơn. Và bạn là người mới bắt đầu nắm được cách thức tạo nên ngọn lửa đó.

‘Mọi thứ đang đi đúng hướng rồi đó.’

----0w0----

Vụt. 

Ryoshu thả tay ra.

Mũi tên ngay lập tức bay ra và xé qua những ngọn gió một cách ngọt xớt. Nó kẻ một đường thẳng đến chỗ mục tiêu mà cậu vẽ lên cây.

Phập.

Mũi tên cắm thẳng vào thân cây, nằm ngay phía dưới chỗ tâm và cách nó có tầm hai ba xăng-ti-mét thôi. Đây là lần đầu tiên cậu ta bắn sát tâm như vậy. 

[Tiềm năng “Cung thuật” thăng bậc lên bậc F!]

Khi kỹ năng Cung thuật lên bậc mới thì tâm trí Ryoshu tựa như chìm vào hư không và một số lượng kiến thức mới nhập vào não cậu ta. Lượng thông tin khổng lồ đó khiến cậu ta gần như bất tỉnh tại chỗ luôn vậy.

‘Đấy mới chỉ là lên bậc F thôi đó... mà đã như này rồi...’ - Ryoshu nghĩ đến viễn cảnh mà tiềm năng lên hẳn hạng mới, tức là hạng E ở trường hợp của cậu, thì nó sẽ còn nhiều như nào nữa.

‘Lên hạng E thì mình sẽ mở khóa kỹ năng mới nào nhỉ?’

Ryoshu rất thích thú khi tưởng tượng đến việc mình sẽ nhận được một kỹ năng mới. Do nó là phần thưởng cho những người cố gắng liên tục để thăng lên hạng mới. Và thường thì kỹ năng đó sẽ liên quan khá nhiều đến những gì Ryoshu đã làm ở cấp bậc trước nên nó sẽ càng phù hợp với phong cách chiến đấu của cậu hơn cả.

Tuy háo hức là vậy nhưng cậu ta lại biết rõ hơn hết rằng quá trình để lên được hạng mới nó khó khăn đến thế nào.

Tập cả sáng xong khá mệt rồi nên Ryoshu nghỉ ngơi một lúc và tranh thủ trong lúc đó để đi lấy thêm nước ở con suối để giải khát. 

“Fumiya làm tốt rồi, giờ nghỉ ngơi xíu nhé.” - Đồng thời cậu không quên triệu hồi linh hồn của vũ khí ra.

Đống cát bay ra không năng nổ như lúc sáng lắm nên Ryoshu đoán rằng nó đang khá uể oải. Nó chỉ nằm lên bộ áo hoodie đen tuyền một cách lười biếng trước tiếng cười cũng không mệt mỏi kém gì đống cát đó của cậu.

“Tao đoán là chúng ta không khác gì nhau lắm đâu. Haha. Thôi ăn gì đó nào.”

Ryoshu đưa ra gợi ý dựa trên tiếng réo đòi ăn của bụng mình.

‘Nghĩ lại thì từ hôm qua đến giờ mình vẫn chưa bỏ vào mồm một cái gì cả... ý mình là thức ăn chứ không phải một đống... thứ đấy.’ - Ryoshu nhớ lại lúc ăn củ nhân sâm bảy năm tuổi mà thấy ghê tởm đến mức nổi da gà.

“Hôm nay mình thèm ăn thịt phết... Hay là mình đi săn thú rừng nhỉ? Coi như thực hành bắn cung luôn ha?”

Ryoshu lấy chiếc Mặt nạ Ẩn thân từ chiếc nhẫn không gian của mình và đeo nó lên. Và tiện thể dùng luôn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước để soi, cậu ta không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của mặt nạ.

Nó giúp thứ ánh hào quang quanh người cậu ta trông đỡ tệ hơn hẳn. Ryoshu thử cởi nó ra mà vẫn nhìn vào xuống chiếc gương thiên nhiên đó.

“Ọe, trông gớm ghiếc hơn hẳn. Mình trước kia còn không tệ đến mức như này... cơ mà ít nhất thì mình cũng biết được là chiếc mặt nạ hoạt động khá tốt.”

Ryoshu đeo lại mặt nạ lần nữa và lần này nhìn vào thử bảng chỉ số xem có biến đổi gì không.

[Quyến rũ: 6 (Không phân hạng)]

Nhưng mà chỉ cần cậu cầm hoặc để lộ mặt ra một chút thôi thì chiếc mặt nạ sẽ ngay lập tức mất đi tác dụng và không cộng thêm điểm chỉ số nữa.

‘Vậy là không thể tận dụng được kiểu đấy rồi... Đáng tiếc thật.’

Ryoshu đeo lại thật đàng hoàng và bắt đầu đi tìm mục tiêu của mình, hay đúng là cả bữa ăn trưa và bữa ăn tối của cậu ta. Ryoshu nhớ chỗ địa điểm của vài con thỏ đột biến cấp Không phân hạng ở quanh đây.

Gần đến nơi thì Ryoshu đã nhìn thấy nạn nhân đầu tiên của cậu ở trong cái thế giới này... và tính cả thế giới ngoài đời thực nữa. Một con thỏ màu trắng biếc với đôi mắt màu anh đào đang tận hưởng đám cỏ xanh rờn một cách yêu bình và không có ai phá bĩnh cả... Ít nhất là cho đến lúc nữa. 

Dù đáng tiếc là nó cũng khá dễ thương nhưng chiếc bụng cậu thì hoàn toàn phản đối ý tưởng từ bỏ bữa ăn tiếp theo. Ryoshu ngay lập tức cho Mana vào chiếc mặt nạ đang đeo để thử chức năng tàng hình của nó.

Ngay sau đó Fumiya hóa lại thành cây cung trên hai tay Ryoshu trong khi cậu vào tư thế bắn cung. Nhưng lần này cậu ta làm rất nhanh gọn và không phải sửa sai quá nhiều.

‘Gần như không có động tác thừa nào... Tác dụng của Siêu trí nhớ đây mà đúng không? Làm thoăn thoắt như này trông cứ thỏa mãn kiểu gì ấy nhỉ?’ - Ryoshu cảm thấy khá hào hứng vì sự tiến bộ nhanh chóng của mình.

Lần này Ryoshu cố gắng thử tập trung Mana vào đầu mũi tên để tăng sát thương cho nó. Lúc đầu thì dòng Mana từ chối không chịu đi nhưng mà về sau nó dần dần bao bọc quanh cây cung và tỏa ra một màu trắng xanh quanh mũi tên.

Dù muốn thử cảm giác này lâu hơn một chút nhưng mà tay Ryoshu đang dần trở mỏi hơn rồi nên cậu ta đành phải thả mũi tên ra. Mũi tên vẽ một đường thẳng tuột và dứt khoát nhưng thay vì ngắm trúng đầu nó và gây ra cái chết ngay lập tức thì nó lại cắm thẳng vào chân nó.

‘Chết rồi! Mình bắn trượt mất tiêu rồi!’

Nhưng trái với sự hoảng hốt của cậu thì con thỏ dù kêu rất đau đớn. Cơ mà nó lại không thể chạy trốn được do mũi tên đã đâm vào chân và xuyên qua một phần lớp đất bên dưới khá sâu đóng vai trò thành một cái trụ dưới đất.

Chú thỏ trắng muốt đang thưởng thức bữa ăn sáng của mình một cách ngon lành bỗng dưng bị một thợ săn non tay phá đám. Nó chẳng biết làm gì khác ngoài cựa quậy trong đau đớn khi mà máu chảy từ chân mình càng ngày càng nhiều hơn, tô một màu đỏ thẫm của máu tươi ra xung quanh bãi cỏ yêu thích của nó.

Ryoshu cảm thấy khá thương xót cho nó vì do sự yếu kém của cậu mà nó đã phải trải qua nỗi đau không cần thiết và có phần khá vô nhân đạo này. 

“Tao xin lỗi mày nhiều.” - Ryoshu nhanh chóng ra chỗ con thỏ và lôi thanh kiếm katana có chút gỉ sét. Sau đó cậu dùng hết sức bình sinh để vươn tay ra trong khi con thỏ vẫn mặc sức kêu than. 

Và chỉ một giây sau, nó đã bị cắt làm đôi. Máu tươi bắn lên bức tranh đã được tô vẽ một cách nguệch ngoạc và khiến nó trông thật hỗn loạn. Nhưng may mắn thay là những giọt máu đó đã không bắn ra chỗ Ryoshu nên quần áo cậu ta vẫn an toàn.

Nhìn những giọt máu vương vãi khắp nơi khiến Ryoshu cảm thấy khá buồn nôn. Tuy nhiên Ryoshu vẫn cố nhìn xác của con thỏ thêm một lúc với tâm trạng tồi tệ đó như thể đang muốn cầu nguyện cho linh hồn nó siêu thoát vậy. 

Bàn tay cậu ta khi chắp lại run như cầy sấy vậy. Chính bản Ryoshu cũng có thể thấy được sự nhát gan của mình và không thể kìm nén được nữa.

Nhưng sau đó cái bụng đói của Ryoshu đã phản bội cảm xúc của mình lại. Bản năng của cậu ta đã đè nén gần như hoàn toàn lên sự tiếc thương cho con thỏ đó. Ryoshu cởi chiếc áo hoodie của mình ra để chuẩn bị chế biến nó.

Cậu ta cầm con dao lên trong khi đôi bàn tay mình vẫn còn run rẩy sợ hãi.

Chỉ trong một giây phút mà cậu sơ hở, một thứ gì đó bay ra từ bụi và thụi cho cậu một cú thẳng ngực. 

Ryoshu bị hất tung ra sau khoảng vài mét. Cậu ta lăn lóc trên mặt đất một cách thảm hại.

Và chỉ đến khi lưng cậu đập vào một thân cây thì cậu mới thôi bị xê lệch trên mặt đất.

Ryoshu nắm chặt phần ngực và cố thở một cách tuyệt vọng. Nước mắt cậu không tuân theo lệnh cậu mà cứ tự chảy ra không kiểm soát. Có lẽ cú đá đó đã tác động thẳng vào phần tim và phổi của cậu cùng một lúc. 

Nhưng có vẻ như chủ nhân của cú đá trời giáng kia không thật sự cố tình nhắm vào bụng cậu. Mà nó giống như thể vô tình đá trúng chỗ đó mà thôi. Bằng chứng là việc nó hoàn toàn có thể tấn công thẳng vào đầu cậu, bộ phận quan trọng nhất của con người.

Ryoshu cố gắng tìm lại hơi thở của mình trong khi quằn quại ngồi dậy để xem ai là người đá cậu.

Và đập vào mắt cậu nhóc đang kinh hãi đó là một con thỏ khác tuy to béo hơn con thỏ kia một cái đầu nhưng lại dữ tợn hơn vạn lần. Nó đang đứng trước xác chết của đồng loại nó tựa như đang cố gắng bảo vệ đứa con của mình.

“Chết tiệt thật, game có cần thật đến mức đấy không cơ chứ?!”

Cuối cùng thì Ryoshu cũng lấy lại bình tĩnh. Cậu nhanh chóng thở gấp, làm đầy chiếc phổi thiếu vắng oxi đến cùng cực. 

Ryoshu giận dữ triệu hồi cây cung ra lần nữa và nhắm bắn vào nó thật nhanh chóng. 

Con quái vật thấy thế càng trở nên hung dữ hơn. Nó lao thẳng đến chỗ cậu.

‘Nhanh quá vậy?!’

Chỉ số Nhanh nhẹn của nó phải tưởng chừng ở hạng E trở lên vậy. Ryoshu không thể nào ngắm bắn vào người nó.

Đặc biệt là khi mà nó vừa tiếp cận vừa tránh sang hai bên để đánh lạc hướng liên tục một cách chóng mặt như vậy. Mà chính đầu óc cậu lúc này cũng đang không được tỉnh táo cho lắm.

Nhưng dù vậy, Ryoshu vẫn lên một kế hoạch đàng hoàng trong đầu. Cậu ta vẫn lì lợm ngắm thẳng vào nó trong khi con thỏ đang càng ngày càng gần hơn.

6 mét,

5 mét,

3 mét,

Nó kích hoạt kỹ năng Tốc biến, tuyệt chiêu lúc nãy nó đã dùng để đá cậu một cú. Chỉ trong chốc lát nó đã rút ngắn khoảng cách 3 mét thành nửa mét và đang chễm chệ phi ra trước mặt cậu. 

Nhưng mà trước khi Ryoshu kịp làm gì thì nó tung một cú đá nhắm thẳng vào bụng lần nữa.

Phập.

Một lần nữa những dòng máu tươi bắn khắp nơi và lên người của hai đối thủ. Nhưng mà những vết máu đó không phải là của cậu ta, mà là của con thỏ. Nó đang bất động ở trên không và thứ giữ nó chính là một con dao ngắn mà Ryoshu đã thủ sẵn trên tay vừa nãy. 

Con thỏ như thể đã nhận ra cái kết không thể tránh khỏi của mình. Nó nhìn cậu ta một cách căm thù. Và có lẽ sự yêu thương là thứ còn mãnh liệt hơn nhiều sự thù hận khi mà lúc cuối nó vẫn cố gắng quay ra nhìn đồng loại nó mặc cho hành động đó sẽ càng làm vết thương của nó hở ra và chảy nhiều máu hơn, dẫn đến cái chết nhanh hơn.

Ryoshu không làm gì cả mà chỉ chết lặng quan sát chúng nó. Cậu ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau khi phổi mình đã tiếp nhận đủ oxi. Đầu óc Ryoshu dần trở nên minh mẫn hơn và đó cũng chính là điều cuối cùng cậu muốn nó diễn ra.  

Nhưng cậu ta nhận ra là mình đã làm khán giả khá lâu rồi và bắt đầu cử động cơ thể bầm dập của mình. 

Ryoshu thay vì cầm con dao thì lại nhấc bổng con thỏ lên để vết thương của nó không rách thêm nữa. Con thỏ trắng vì thiếu quá nhiều máu nên cũng chẳng thể làm được gì nữa và mặc kệ cậu ta để tập trung làm tiếp công việc dang dở của mình.

Ryoshu bế nó thật nhẹ nhàng và đi ra chỗ con thỏ con mà cậu đã nhẫn tay sát hại nó. Sau đó, cậu ta quỳ xuống và đặt con thỏ đang hấp hối đó cho chúng nằm cạnh nhau. 

Con thỏ mẹ nhận ra ý đồ của cậu và giờ đây nó nhìn cậu với một ánh mắt có chút lòng biết ơn. Nhưng mà cậu lại nghĩ là nó đang nhìn cậu một cách thương hại. Vì giờ đây cậu vẫn phải sống tiếp trong cái thế giới đầy rẫy sự chết chóc và đáng sợ này.

Tiếp đó, nó nhìn con thỏ kia và có thứ gì đó đang chảy ra từ mắt nó cơ mà không rõ ràng lắm. Về sau nước mắt nó đã hiện ra rõ ràng hơn rồi. À không đó chính là nước mắt của Ryoshu lỡ làm rơi trên cơ thể nó. 

Ryoshu nhận ra điều đó và ngay lập tức lau mặt để nó không rơi xuống người chúng nó nữa. Nhưng mà cậu vẫn không hề nhắm mắt lại và cứ để những giọt nước mắt còn lại chảy trên đôi má của mình. 

Ryoshu vẫn đang quỳ trước chúng nó với hai bàn tay nắm chặt đầu gối. Cơ thể cậu run bần bật trước cảm xúc hỗn loạn không nói lên lời của mình. Đôi môi Ryoshu bập bẹ khi cố gắng nói gì đó nhưng lại không thể.

“T-tao... x-xin.” - Cuối cùng Ryoshu chỉ có thể thì thầm lên điều cậu muốn nói vì sợ rằng nếu nói to hơn thì giọng cậu sẽ vỡ tan tành ra như chính cảm xúc lúc này của mình.

Bầu trời đã trở nên tối đen như mực lúc nào không hay giờ đây đã cho đi những hạt mưa đầu tiên. Khu đất xung quanh người hai con thỏ bắt đầu chuyển sang màu nâu đen như thể đang nhão ra trước nỗi đau của cậu. Ryoshu gằn giọng trước khung cảnh hiện tại và lặp lại liên tục lời xin lỗi mà những con thỏ không thể hiểu được.

“T-tao x-xin lỗi nhiều.”

Nhưng mà con thỏ mẹ đã không còn sống nữa rồi. Nó đã nhắm mắt và chết trong khi ôm lấy cơ thể đứa con của mình giờ đây đã không còn lành lặn nữa. Giờ đây hai chú thỏ đã hoàn toàn ra đi một cách thanh thản. Đó là những gì Ryoshu muốn tin vào nhưng khó có thể nói dối trắng trợn như vậy.

Cậu ta không thể kiềm chế nổi nước mắt nữa và để nó chảy ra lã chã cùng với âm thanh tiếng mưa. Ryoshu gào thét lên và cùng với đó cơn mưa rào bắt đầu to lên.

Nó bắt đầu mưa to hơn rất nhiều.

Và tiếng mưa rào của cuối mùa hạ đã át tiếng hét cùng cực của cậu nhóc nhưng... lại không thể làm dịu đi trái tim đang than khóc của chính cậu.

Lần đầu tiên trong hơn hai năm vừa qua, Ryoshu cuối cùng cũng đã tìm lại được phần con người của mình. 

Chương trước
Loading...