Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 11: Fumiya
Chíp chíp.
Âm thanh tiếng chim ca hát vào buổi sáng đã khiến cho cậu thiếu niên đang nằm trong túp lều lý tưởng kia phải chợt tỉnh dậy. Cậu nhóc mở hé mắt ra và nhìn xung quanh. Trước mắt cậu là một đống cành gỗ để sát với nhau và chỉ có một chút ánh sáng là lọt qua khe và chiếu xung quanh trong lều để giúp cho cậu dễ dàng quan sát hơn.
‘A, mình vẫn trong lều... tức là... mình vẫn còn ở cái thế giới chết tiệt này sao?’ - Ryoshu nhận ra sự thật không thể chối cãi đó được và trông có vẻ khá thất vọng.
Hôm qua là ngày điên đảo nhất của Ryoshu khi mà cậu ta đã phát hiện ra mình đang ở thế giới thực tế ảo của tựa game Rainfall Disorder. Những tưởng chỉ cần ngủ thôi thì khi cậu ta tỉnh dậy, cậu sẽ nhận ra mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Ryoshu cảm thấy khá chán nản nên nằm đấy một cách lười biếng rồi thử nói vào khoảng hư không như thể cậu có cúi xuống cầu xin luôn vậy.
“Hệ thống, cho tôi đăng xuất được không?”
Nhưng mà trái với mong đợi cậu thì chẳng có một ai, hay đúng hơn là Hệ thống ở đây, phản hồi lại lời nói của cậu. Ryoshu thở dài một cái rồi ngồi dậy khỏi giường và bò cẩn thận ra cửa lều như thể sợ căn lều sẽ sập xuống vậy.
Ryoshu mở hé cửa lều ra và ánh sáng ban mai từ ngoài nhân cơ hội là đi vào trong túp lều. Bên trong, chiếc lều chỉ hơi tối giờ đây đã được ánh sáng chiếu khắp mọi ngóc ngách nơi đây.
Cậu ta đứng dậy và ngay lập tức cho gối và ga giường vào luôn chiếc nhẫn như thể đang dọn giường như lúc còn ở thế giới thật. Ryoshu nhìn xung quanh doanh trại mà cậu đã làm trong đêm qua.
Có lẽ việc tỉnh dậy lại đã giúp Ryoshu nhận ra tình huống bây giờ nó tồi tệ đến thế nào. Nhưng mà việc cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thay vì làm cậu hoảng loạn thì nó làm cậu khá là đơ. Ryoshu gạt bỏ những ý nghĩ không cần thiết và cố gắng tập trung vào việc cần làm nhất bây giờ.
“Thôi đánh răng trước vậy.” - Ryoshu mở mồm ra và ngửi thử nên cậu ta quyết định việc đánh răng là điều thiết yếu hơn cả.
Cậu ta ra con suối hôm qua cậu đã tắm để đánh răng. Con đường này cậu đã phải đi đến hàng nghìn lần trong game rồi nên nó cứ như thói quen hơn là việc cậu đang cố nhớ lại và đi theo.
Gần đến con suối, Ryoshu chợt nhớ ra một việc hết sức quan trọng và nó khiến cậu khá dè chừng khi phải lại gần con suối đó.
"Mình... phải đối mặt với hiện tại mà thôi. Không thể trốn tránh được mãi."
Ryoshu đi ra chỗ bờ suối và nhìn xuống mặt phản chiếu thay cho một chiếc gương. Tại đó cậu thấy khuôn mặt nhân vật của mình.
“Thành thật mà nói, khuôn mặt của mình trông không khác gì hôm qua cho lắm, à không, nó có lẽ tệ đi hơn một chút xíu ha?”
Cậu ấy trầm ngâm suy nghĩ:
‘Có lẽ là chỉ số Quyến rũ không trực tiếp thay đổi khuôn mặt của mình mà là một số bầu không khí hay là ánh hào quang xung quanh mình thì đúng hơn. Ừ, hợp lý hơn đấy, chứ không thì chỉ số Thông minh của mình là minh chứng cho điều gì?’
“Hi vọng là vậy chứ không vào học viện có khi mình sẽ bị xua đuổi mất.”
Ryoshu lấy ra cây bàn chải và cho kem đánh răng lên. Xong rồi, cậu ấy đánh răng và tranh thủ nhìn qua bảng thông số của mình một lần nữa, đặc biệt là nhìn kỹ ở chỉ số Quyến rũ.
[Quyến rũ: 1 (Không phân hạng)]
Ryoshu nhớ lại chỉ số Quyến rũ trước đây của mình và cảm thấy khá ghen tỵ. Vì nếu là ở thời đại cũ thì cậu ta trước đó sẽ gần giống như các tài tử điện ảnh nổi tiếng vậy.
Nhưng ở xã hội mới nơi các Thức tỉnh giả có thể thăng bậc thì ai ai cũng có thể trở nên đẹp hơn. Do đó tiêu chuẩn xã hội cũng thay đổi nhiều hơn: từ bậc F đến D sẽ đều có tiềm năng làm người mẫu, từ bậc C đến B đều là những thần tượng bình thường như trước chiến tranh và từ bậc A đến bậc S đều là những ngôi sao điện ảnh của thế giới này. Nhưng từ bậc SS trở lên thì gần như không tồn tại vậy.
Dù chỉ số Quyến rũ sẽ không ảnh hưởng đến kết cục trận chiến quá nhiều nhưng khi nghĩ đến việc phải giao tiếp với người khác với từng này chỉ số thì Ryoshu không ngừng sợ hãi được.
‘Mình nghĩ vẫn nên tăng chỉ số Quyến rũ của mình nhanh nhanh tí. Vì ở học viện, người thấp nhất cũng phải có đến tận 15 đơn vị chỉ số và cao nhất là 68 lận... kiểu gì cũng sẽ gặp rắc rối không cần thiết cho xem... Có lẽ là mình nên hoàn thành thử thách hầm ngục kia sớm hơn mình tưởng chăng?’ - Ryoshu suy nghĩ và nhìn ra chỗ cánh cổng Ngôi đền trong khi tay phải đang đánh qua đánh lại lia lịa.
Từ xa trông nó khá là kín đáo nhưng mà từ khi cậu ta mở khóa tiềm năng Ma pháp thì cậu có thể cảm nhận được một luồng ma khí đáng sợ xuất hiện từ nó và cứ thế lan ra những khu vực xung quanh như thể nó đang giải phóng sóng âm vậy.
‘Mình có nên làm không? Nó cũng bậc C lận chứ không phải trò đùa đâu... Nhưng mà mình cũng không có nhiều lựa chọn hiện tại khi mà mình chỉ còn mỗi một cuộn Dịch chuyển mà thôi.’
Ryoshu vẫn không thể không ngừng cảm thấy sợ hãi trước việc phải vào đó chiến đấu. Ngôi đền trước chỉ thuần mỗi việc là phải giải đố và né tránh bẫy nên chỉ cần nhớ đường tắt là sẽ vượt qua dễ dàng, còn đây cậu ta sẽ phải chiến đấu với quái vật thật sự.
‘Nếu chỉ overgear thôi thì không thể vượt qua Hồi kết được... mình phải học cách chiến đấu đàng hoàng mới được.’ [note56447]
Ryoshu vốn từ đầu chọn khu vực này vì quái vật bên trong đấy tuy bậc C nhưng mà nó chỉ có chủng loài Slime mà thôi. Slime là quái vật dạng chất lỏng nhớp nháp và có lõi Mana ở giữa cơ thể nên nó khá yếu tùy vào cách cậu ta xử lý. Và tất nhiên, quan trọng nhất là Ryoshu nhớ vị trí của tất cả chiếc rương đấy nữa.
‘Cơ mà bây giờ là quá sớm để mình có thể vào trong đấy... Mình còn chẳng biết dùng một vũ khí nào trong số cả hai vũ khí mà mình đang có.’
“Thôi thì hôm nay mình sẽ tập bắn cung vậy. Mục tiêu của mình giờ làm sau phải thăng lên bậc F thật nhanh mới được... à mà chỉ số Mana của tôi như thế nào rồi Hệ thống?”
-[Mana]: 17 (F) (!)
Lõi: 1 (Không phân hạng)
Vòng: 1 (Không phân hạng) (!)
Mạch: 12 (D+)
“Tốt rồi, mình đang ở giai đoạn cuối của bậc F và sắp lên bậc F+ rồi. Nếu suôn sẻ thì chỉ cần làm thêm hai Vòng Mana nữa là lên bậc E- trong mấy ngày tới.”
Nhờ thói quen khi chơi game của Ryoshu nên khi cậu ta chỉ cần hấp thụ Mana vào trong lõi thì cậu cũng tự tạo những chiếc Vòng tạm thời để giúp mình biến đổi Mana dễ dàng hơn chút.
“Cơ mà như này cũng xong một điều kiện tiên quyết để mình có thể lên bậc F rồi.”
Để lên được bậc cao hơn thì phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện và Ryoshu đã xong cái khó nhất rồi. Ngoài ra cậu ta cũng mới hoàn thành xong một điều kiện nữa vào tối qua, đó chính là tạo ra một lõi Mana.
Tất nhiên những thứ khác cũng rất khó nhưng mà nó không đòi hỏi tài năng mà là sự chăm chỉ nhiều hơn.
Một tiêu chí khác đó chính là cho tất cả chỉ số Chính lên bậc F- trở lên, cái này thì sẽ khá mất thời gian nhưng mà cậu có một vài ý tưởng để đẩy nhanh tiến độ rồi.
Suy nghĩ xong kế hoạch, Ryoshu triệu hồi cây cung màu trắng nhạt ra từ bộ quần áo. Một đống cát bay xung quanh cậu trông có khá thích chí. Ryoshu cũng không cưỡng lại được sự hồn nhiên đáng yêu của nó nên cậu ta cố gắng xoa “cơ thể” nó.
“Ít nhất thì... tao vẫn còn mày... cảm ơn mày nhiều nhé.”
Dù không biết là vũ khí này có thể hiểu được những gì mình vừa nói không nhưng Ryoshu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi vẫn có người để chia sẻ nỗi cô đơn này. Bằng cách nào đó thì linh hồn vũ khí như thể hiểu được những gì cậu nói nên còn quấn quýt quanh người cậu nhiều hơn.
“Thôi nào, giờ chúng ta sẽ phải tập luyện đấy...” - Đang nói thì cậu ta dừng lại và nghĩ ngợi xem nên gọi nó là gì. Và trong khi Ryoshu đang dừng lại giữa chừng thì đống cát đó tỏ vẻ khó hiểu bằng cách vẽ lên hình một dấu hỏi chấm.
“Hừm... Fumei?”
Đống cát đó lắc đầu lia lịa... ít nhất đó là những gì Ryoshu đang thấy.
“Khó nhỉ? Thế... tao gọi... mày là Fumiya nhé? Vì họ của tao cũng là Amemiya...?” - Ryoshu cố gắng giải thích cho nó hiểu một cách khá vô vọng vì nó chỉ là một đứa trẻ mà có khi còn không phải người Nhật bản nữa.
Mới nghe đến cái tên Fumiya là nó đã lao vào cậu ta và ôm thật chặt.
“Vậy Fumiya, hôm nay tao sẽ học cách sử dụng cung đúng cách trước khi có thể bắt đầu đi vào Ngôi đền này...” - Ryoshu chỉ tay ra Ngôi đền xa xa ở phía khu cắm trại của mình và sau đó nói tiếp.
“Mày có thể giúp tao một tí được không? Tập luyện xong thì ta chơi tiếp nhé... còn giờ tao muốn tập trung chút. Vì chỉ cần một lỗi sai thôi là tao sẽ đi đời ở chỗ đó.’
Ryoshu đã gặp khá nhiều khó khăn trong việc dành chọn từ ngữ phù hợp để giao tiếp với linh hồn trẻ con của vũ khí mình. Nhưng nó cũng không hề quậy phá chút nào mà ngoan ngoãn biến thành cây cung và phà vào lòng cậu ta.
Ryoshu nắm chặt cây cung trong tay và không quên việc ngắm nghía nó từ các góc độ khác nhau.
‘Trông nó thật đẹp. Hay là mình thử chức nghiệp Cung thủ nhỉ?’
Cung thủ cũng là một chức nghiệp khá tốt, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì đó không phải là hướng đi mà cậu đang theo đuổi. Ryoshu đang cần kỹ năng giúp cậu sống sót lâu hơn trong thế giới game này.
Và cậu nghĩ ngay đến mức chức nghiệp vừa mạnh vừa cơ động. Đã thế nó còn đáp ứng yêu cầu giúp cậu có thể sinh tồn và chạy thoát khá tốt.
‘Hay là... sát thủ nhỉ?’
Một chức nghiệp không phải là mạnh nhất nhưng có khá nhiều lợi ích, các kỹ năng Tàng hình hoặc Đánh lén đều là những kỹ năng rất mạnh mẽ mà chỉ thuộc riêng về chức nghiệp Sát thủ.
Nhưng mà Ryoshu vẫn còn chiếc mặt nạ độc lạ của Enomoto nữa nên kỹ năng Tàng hình cũng không quá cần thiết nữa.
Ẩn thân: Khi truyền “Mana” vào mặt nạ, người đeo sẽ được xóa đi một phần sự tồn tại.
Với khả năng này, cậu sẽ có thể sống sót lâu hơn nữa. Tất nhiên, chỉ dành cho giai đoạn đầu của trò chơi mà thôi. Bởi vì dù thế nào đi nữa, một trong những thảm họa đầu tiên sẽ ập đến khá nhanh.
Vậy nên có khả năng tàng hình rồi thì cậu ta sẽ không cần chức nghiệp Sát thủ làm gì nữa.
‘Giờ chọn một chức nghiệp thôi cũng khó quá... Thôi thì mình sẽ suy nghĩ thêm vậy.’
Bây giờ ưu tiên số một của Ryoshu là phải nâng cao khả năng chiến đấu. Vì không phải lúc nào muốn là cũng có thể chạy trốn được mà đôi khi tình huống cũng bắt buộc phải chiến đấu để có thể sống sót nữa.
"Được rồi, sao cũng được, tập luyện thôi nào Fumiya." - Ryoshu nhìn vào cây cung và bất giác nở một nụ cười. Chiếc cung cũng run lên trong tay cậu ta như thể ủng hộ những điều cậu vừa nói.
Ryoshu đứng ra cách tầm 7 mét trước một cái cây sồi mà cậu ta đã dùng bút màu đỏ để vẽ lên đó một cái tâm khá méo mó. Và nó sẽ là mục tiêu chính của cậu hôm nay.
Đầu tiên, cậu ta dùng chiếc đồng hồ đeo tay để lên mạng xem một số video dạy cách sử dụng cung mà tiêu đề nó ghi là ngay cả một đứa ngốc cũng có thể học được. Điều đó làm lòng tự trọng của cậu khá là đau đớn.
Sau khi xem khoảng 10 phút, Ryoshu có chút cảm giác hiểu được các bước cơ bản một phần là vì mỗi khi cậu thấy thắc mắc điều gì đó thì họ sẽ tự động giải thích khá kỹ càng các chi tiết đó như thể họ đọc được suy nghĩ của cậu vậy.
‘Chắc họ không đến mức mà đọc được suy nghĩ đâu... ha?’
Tiếp theo, Ryoshu đứng vào vị trí và vào tư thế đúng trong khi cố gắng chỉnh những chỗ mà họ đặc biệt lưu ý. Cậu ta giơ cây cung lên tầm vai mình và giữ nó ở đấy bằng tay không thuận, tiếp đó cậu dùng tay phải lấy một mũi tên mà cậu vừa triệu hồi từ chiếc nhẫn ra và để nó cắt ngang giữa cây cung.
Sau đó Ryoshu dùng ngón cái đang đặt ở trên cung và giữ nó chặt để nó không rơi xuống và dùng bàn tay còn lại và đặt phần đáy của mũi tên vào đúng vị trí của dây cung.
Tiếp đó Ryoshu kéo nó ra sau và càng kéo thì dây cung càng căng hơn khiến việc kéo lại càng lúc càng khó.
‘Thế mà trên TV họ có thể giữ được nó đến vài phút chứ... Mới giữ có một lúc mà tay mình đã mỏi rã rời rồi.’
Tuy nó khá đơn giản để thực hiện động tác nhưng đôi khi cậu lại gặp khá nhiều khó khăn với quá trình kéo dây cung này. Ryoshu kéo căng dây cung nhất có thể và cố gắng gồng hết mình để giữ ở tư thế đó nhưng trông có vẻ giữ thôi cũng khá chật vật với cậu.
Tiếp đến, Ryoshu phải nhắm vào mục tiêu trước mắt. Nhắm mục tiêu là một bước quan trọng đòi hỏi phải tập trung vào mục tiêu và duy trì tư thế bắn cung của mình. Tập trung có lẽ là một trong những thế mạnh duy nhất của cậu.
Cậu ta nhắm kỹ càng và xem xét lại tư thế bắn cung của mình. Sau đó cậu thực hiện một số điều chỉnh chỗ này chỗ kia để nó đúng với những gì trong video đã nói hơn.
“Việc mở rộng trong quá trình thả dây rất quan trọng vì nó cho phép người bắn cung bắn tốt hơn bằng cách để dây đi trơn tru và mượt mà.” - Cậu ta lẩm bẩm trong khi cố nhớ lại những gì người trong video đã chỉ cậu.
Ryoshu thả mũi tên ra nhưng lại lỡ thả lỏng mình và để cây cung hạ xuống ngay sau khi phóng thế nên cậu đã vô tình bắn chệch xuống thẳng đất luôn.
'Ồ. Mình đã hạ cung hơi sớm quá đúng không? Thành ra mũi tên của mình của mình bị yếu đi khá nhiều.’
Tiếp đấy là một quá trình lặp đi lặp lại. Bắn xong 12 mũi tên, cậu lại ra nhặt nó và bắn lại từ đầu.
‘Hi vọng mũi tên sẽ không hỏng quá nhanh... vì mình sẽ cần nó cho thử thách của Ngôi đền nữa.’
Ryoshu thậm chí còn mất khá nhiều thời gian trước khi có thể bắn trúng cái cây, chứ chưa nói đến cái tâm. Đa phần là vì cậu mắc rất nhiều lỗi của người mới bắt đầu tập bắn cung.
Nhưng mà nhờ vào chỉ số Thay đổi ở bậc SS+ và các kỹ năng Siêu trí nhớ và Phản xạ tia chớp, quá trình làm quen của cậu nhanh hơn rất nhiều. Dường như mỗi lần sai là cậu lại nhớ được rõ ràng hơn cách để điều chỉnh tư thế bắn cung của bản thân.