Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 13: Trì trệ
‘A, tại sao mình lại phải đau khổ thế này chứ. Mình đã luôn cố gắng nỗ lực hết mình rồi cơ mà tại sao chẳng có thứ gì hoạt động theo ý mình vậy chứ?’ - Ryoshu than vãn trong khi đang dùng bàn tay để cố gắng bới đất lên tạo thành chiếc mộ.
May mắn thay vì trời đang mưa nên đất đã trở nên ẩm và tơi hơn. Do đó cậu mới có thể cào đất lên mà không xước tay quá nhiều.
Sau đó Ryoshu đặt xác của gia đình nhà thỏ mà chính tay cậu đã tiễn chúng xuống chiếc mộ một cách nhẹ nhàng như thể sợ cơ thể chúng nó sẽ bị hỏng vậy. Tay cậu ta run như máy khoan vậy, có lẽ vì quá kinh tởm những hành động của chính mình. Đáng lẽ ra Ryzoshu định sẽ ăn chúng nhưng... mọi thứ không phải lúc nào cũng theo kế hoạch cả.
‘Mình đã có thể không giết chúng... làm gì...’
Xác của thỏ con kia đã bắt đầu phân hủy từ từ rồi nên Ryoshu phải nhanh chóng chôn cất nó trước khi tình trạng nó trở nên tồi tệ hơn.
‘...Mình đã tước đi mạng sống của hai mẹ con nhà thỏ... Chính đôi bàn tay đẫm máu này.’ - Ryoshu nhìn vào đôi bàn tay dính bùn đất với chút máu trên đó và cảm thấy buồn nôn khi nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy.
Dù đói lắm rồi nhưng cậu ta thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc phải giết thêm một sinh mạng nữa. Đây là lần đầu tiên Ryoshu trực tiếp lấy đi sinh mạng của động vật sống.
Cảm giác hối lỗi của Ryoshu tràn ngập toàn cơ thể mình. Đôi mắt cậu trông trống rỗng và thiếu sức sống tựa như thần chết vừa lấy đi linh hồn cậu vậy.
Ryoshu cúi xuống nhìn hai mẹ con chúng nó một lúc, sau đó giơ tay cầu nguyện. Bàn tay đó tuy trông thật bẩn thỉu nhưng mà lại tràn đầy sự chân thành.
Cậu về doanh trại một cách đờ đẫn mặc cho những giọt mưa cứ tát vào mặt mình.
“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ...” - Chưa bao giờ Ryoshu thấy câu nói lại chuẩn xác như vậy...
Nước mưa càng lúc càng trở nên nặng hạt hơn, khiến cho những cú vả cũng trở nên mãnh liệt hơn theo từng đòn. Những vũng nước đã được hình thành nhanh chóng trên mặt đất với những kích cỡ to nhỏ khác nhau.
Cậu ta bước qua chúng và vô tình ngã ra đó, hứng trọn thứ bùn đất bẩn thỉu. Ryoshu thay vì ngồi dậy nhanh chóng thì lại kiệt sức mà nằm lì thêm một lúc để nghỉ ngơi.
‘... Chỉ một chút nữa thôi.”
----0w0----
Bùng.
“Thế là đã hơn ba ngày nữa rồi...” - Ryoshu thẫn thờ nói ra trong khi vừa đốt lên lửa trại. Bàn tay cậu ta sần sùi sau quá trình luyện tập khổ cực mấy ngày qua.
[21:50 Thứ hai, ngày 21 tháng 8 năm 2023]
Đây là đêm thứ tư Ryoshu đến với thế giới game thực tế ảo Rainfall Disorder. Từ vụ giết hai mẹ con thỏ thì cậu ta đã không ăn một cái gì ngoại trừ một số hoa quả với rau củ đã qua kỹ năng Giám định. Đến cả linh hồn vũ khí mà cậu đặt tên là Fumiya cũng thấy bất an cho cậu ta.
Thỉnh thoảng nó cố ôm ấp Ryoshu để trấn an cho cậu. Nhờ những hành động tràn ngập yêu thương đó trái tim cậu ta nhanh chóng dịu đi.
Và dù cơ thể Ryoshu đang rất cần nạp thêm protein nhưng mà cậu vẫn từ chối việc phải giết động vật. Thay vào đó cậu cố gắng tìm những loại rau có thể bổ sung protein thay cho thịt.
Có lẽ cái áo mưa Ryoshu tìm được chính là sự thay đổi lớn và đáng tự hào nhất trong chỗ cắm trại.
Cậu ta vô tình tìm được nó ở gần bờ suối vào hôm đi săn thỏ. Ryoshu dùng nó để bao bọc quanh cái lều để khi mưa thì cậu sẽ có thể yên tâm ngủ mà không bị dính mưa.
Cơ mà vì Ryoshu về hơi muộn nên lúc về thì bên trong lều đã ngập những bộ quần áo ướt sũng báo hại cậu phải làm lại lần nữa.
‘Đáng ra lúc đó mình không nên nằm lâu dưới chỗ bùn đất đó như thế... cảm giác như thể mình bị ốm vì tắm nước mưa luôn vậy.’ - Ryoshu hít thở trong khi cố gắng ngăn nước mũi chảy ra bên ngoài.
Ngoài ra thì Ryoshu đã tìm được một cái vỉ nướng ở dưới đáy sông trong lúc đang uống nước ở bờ suối đó. Nó giúp cho cậu có thể dễ dàng cho chiếc nồi nhỏ mà cậu có sẵn ở nhà lên để làm nước canh rau quả. Và không hiểu sao bằng cách nào đó, Ryoshu lại có thể thấy được niềm vui ở nấu nướng nên cậu nấu đầy đủ ba bữa một ngày.
Điều đấy lại vô tình giúp cậu mở khóa được Nghệ thuật Nấu ăn hạng Tập sự. Ryoshu cũng khá bất ngờ nhưng điều đó cũng không quá tệ vì tự nấu được thì khi bị kẹt ở Ngôi đền cũng sẽ không cần quá lo lắng làm gì.
Ryoshu hiện đang thái rau muống cậu ta tìm được ngày hôm qua.
‘Và quan trọng nhất là mình đã trở nên mạnh hơn ở nhiều phương diện... dù không nhiều lắm.’
“Bảng trạng thái.”
-[Mana]: 19 (F+) (!)
Lõi: 1 (Không phân hạng)
Vòng: 2 (Không phân hạng) (!)
Mạch: 12 (D+)
Mana chính là thứ cậu ta nỗ lực tập luyện nhiều nhất và đã giúp Ryoshu có được thêm một chiếc Vòng mana nữa.
‘Giờ mình đã chính thức là Thức tỉnh giả 1 sao rồi.’
Sao với bậc là hai cái khác nhau. Cấp bậc thì nói đến sức mạnh tổng thể của người đó, trong khi sao lại ám chỉ đến khả năng điều khiển Mana nói chung và Ma pháp nói riêng.
Vì thế dù Ryoshu đạt đến cấp bậc 1 sao nhưng cậu vẫn chỉ là một Thức tỉnh giả bậc Không phân hạng. Đơn giản vì hai cái không có liên hệ mật thiết với nhau.
Nhưng mà thuật ngữ này được tạo ra bởi Hội đồng Ma pháp chứ không phải của Hệ thống. Họ tạo ra nó chỉ để phân chia cấp bậc sức mạnh của người trên và người dưới ở riêng lĩnh vực Ma pháp.
Tất nhiên điều đó không phải là không có căn cứ vì họ đã quan sát và nghiên cứu Mana khá lâu. Do đó họ đã tìm ra được Mana có liên hệ nào đó với những vì sao. Nhưng điều đó vẫn chưa được khám phá ra cho đến tận gần giữa game.
Điều kiện để trở thành Thức tỉnh giả 1 sao là phải có 1 Lõi, 2 Vòng và 3 Mạch mana, 2 sao là 2 Lõi, 4 Vòng và 6 Mạch Mana, cho đến 10 sao thì sẽ yêu cầu 10 Lõi, 20 Vòng, 30 Mạch, tức là chỉ số Mana sẽ đạt đến 100 tròn.
Nhưng ở trong game chưa có ai là đạt đến đẳng cấp 10 sao bao giờ cả. Và số lượng đến được 9 sao cũng chưa đến đầu ngón tay. Điều này áp dụng với cả nhân vật trong game lẫn Người chơi.
-[Chỉ số Chính]:
Sức mạnh: 6 → 6,5 (Không xếp hạng) (!)
Chịu đựng: 6 → 6,8 (Không phân hạng) (!)
Nhanh nhẹn: 6 → 6,3 (Không phân hạng) (!)
Trực giác: 6 → 6,4 (Không phân hạng) (!)
-[Chỉ số Phụ]:
Quyến rũ: 1 (Không phân hạng)
Hồi phục: 41 (C-)
Trí tuệ: 1 → 6,8 (Không phân hạng) (!)
Thích nghi: 90 (SS+)
‘Dù tập luyện khá nhiều nhưng nó làm mình thấy khá thất vọng. Ngày trước, giai đoạn đầu game chỉ số dễ tăng lắm mà nhỉ?’ - Ryoshu nhìn trong sự ngán ngẩm của bản thân.
“Cơ mà được cái chỉ số Thông minh tăng nhanh thật sự. Có lẽ là do kỹ năng này chăng?”
Ryoshu vô thức nhìn vào thiên bẩm Siêu trí nhớ trên màn hình màu xanh. Cậu ta đọc lại mô tả kỹ năng đó lại một lần nữa để hiểu rõ hơn về nó.
“Kể cũng đúng... sở hữu trí nhớ tốt cũng là một loại thông minh. Vì ngoài đời những người có khả năng học thuộc nhanh cũng được tính là thông minh mà đúng không?”
Nhưng ngoài thông số ra thì Ryoshu cũng đã mở khóa được kỹ năng với lên cấp các kỹ năng của mình.
[Ma pháp] (F)
-Tập trung Mana (Cấp III) (!)
Tăng 10.5% hiệu quả khả năng tập trung Mana của bạn.
-Biến đổi Mana (Cấp II) (!)
Tăng 5% hiệu quả khả năng biến đổi Mana của bạn.
-Truyền Mana (cấp I) (Mới!)
Tăng 1% hiệu quả khả năng truyền Mana của bạn.
Giờ đây Ryoshu đã có thể giữ hình dáng Mana tận hai mươi giây trở lên. Chưa kể khoảng thời gian để cậu ta biến đổi Mana thuần khiết thành lửa cũng chỉ mất chưa đến chục giây như trước nữa. Giờ đây Ryoshu chỉ còn tầm bảy giây thôi là có thể tái hiện lại ngọn lửa.
Nhưng thứ Ryoshu đã cố gắng nhiều nhất trong mấy ngày vừa qua chính là tập truyền Mana vào những vật dụng hay vũ khí. Ví dụ như mũi tên hay kì lạ hơn là vào bộ quần áo.
‘Giờ mình có thể điều khiển Mana theo đúng ý mình chứ mọi thứ không tự động hóa như trong bản game cũ nữa... tuy vậy, cũng chính vì thế mà mình biết đến những tính chất khác của Mana... chắc chắn mình sẽ không biết nếu như không chơi được phiên bản này.’
Ví dụ khi Ryoshu thử truyền Mana vào thanh Katana thì cậu ta có thể dễ dàng đâm xuyên qua thân cây. Hay khi thử cường hóa vào bộ quần áo thì nó sẽ bảo vệ cho cậu chắc chắn hơn mặc dù không thay đổi tính chất nào của lớp vải.
Và việc có kỹ năng thuần về truyền Mana cũng giúp cậu rất nhiều trong việc học cách để thực hiện tốt hơn.
[Cung thuật] (F+) (!)
Do luyện tập bắn cung nhiều mà khả năng bắn cung cậu lên cấp bậc khá nhanh. Nhưng có một việc mà Ryoshu chưa thử trong mấy ngày vừa rồi.
Không phải là cậu ta không muốn thử. Đúng hơn là Ryoshu là chưa dám thử thì đúng hơn.
Ryoshu định truyền Mana vào mũi tên xong sau đấy biến đổi nó thành Mana hệ hỏa để làm ra thứ gọi là mũi tên lửa thường thấy trong trò chơi. Cơ mà làm thế thì rất rủi ro, vì cậu ta có thể chẳng may đốt cháy cả khu rừng lúc nào không hay.
Và trong mấy ngày vừa qua ngoài luyện tập bắn cung ra thì Ryoshu còn làm hỏng hẳn 4 mũi tên. Trong khi tình trạng 8 mũi tên còn lại cũng không ổn gì cho cam. Đã thế mấy ngày tới cậu ta định làm thử thách Ngôi đền, thứ càng ngày càng khiến cho cậu bất an hơn.
‘Liệu mình có làm được không đây?’
Nhờ đó mà Ryoshu cũng có tự tay làm thêm những mũi tên trông rất thô sơ để phòng hờ lúc làm hỏng mũi tên hàng hiệu.
‘Nó chỉ dùng được một lần là sẽ hỏng luôn... và ngày kia mình đã vào trong Ngôi đền. Lần này cho dù cho như thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ vào đó.’
Ryoshu nhìn vào cánh cổng từ chỗ ghế đá trong khi đang ngoáy đều nồi súp. Ánh mắt cậu ta thể hiện lên sự quyết tâm không gì có thể lay chuyển được.
“Từ hôm đó mình đã trở nên chần chừ và trì hoãn lắm rồi đấy...” - Ryoshu không thể nào mà quên ngày hôm đó được. Đó cũng là một cái tai hại của việc có trí nhớ gần như không thể quên gì cả. Đôi khi quên được thứ gì đó cũng là một phước lành lớn nhất của con người.
Ryoshu nhắm mắt và ngay lập tức nhớ lại khung cảnh lúc đó. Tất cả từng chi tiết một về ngày hôm đó hiện lên rõ ràng như thể cậu ta đã quay một chiếc video chất lượng 4k vậy.
Ryoshu khi giết chúng nó thì cũng thấy khá buồn. Nhưng cái cậu ta thật sự thấy đau đớn nhất là lúc thấy được tình cảm mẫu thân của thỏ mẹ.
Chính thứ đó đã giúp cậu ta nhận ra... bản thân đáng thương cỡ nào.
“Mình... thua cả con thỏ à? Đến cả thứ động vật mình tưởng là không có linh hồn mà còn có tình yêu thương nhiều đến thế... trong khi...”
Ryoshu trầm ngâm suy nghĩ và nhìn lên bầu trời đầy sao. Nó làm cậu ta nhớ đến một tác phẩm của mọi thời đại. Bức tranh thuộc phái ấn tượng được vẽ bởi danh họa thiên tài người Hà Lan, Van Gogh.
‘Bằng cách nào đó ông ta có thể vẽ ra một bức tranh hớp hồn một kẻ mù nghệ thuật như mình nhỉ? Đến giờ mình vẫn không hiểu nổi nữa...?’
Nhưng ngoài ra những ký ức không tốt đẹp ngày trước cũng bắt đầu ùa về. Đặc biệt là giờ đây khi cậu có thể nhớ hầu hết mọi thứ, những ký ức đó càng rõ ràng hơn hết.
Những ký ức đó liên quan đến việc cậu bị bắt nạt, bị hành hung, đánh đập và bị coi thường. Ryoshu nắm chặt tay đến mức mà móng tay mình đâm xuyên qua da thịt.
Những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ tay cậu ta và rơi nhỏ giọt xuống đất.
“Lâu lắm rồi mình chưa được biết tình yêu là gì... và nó như thế nào...”
Không hiểu sao hôm nay trông nó còn thơ mộng hơn cả trước. Những vì tinh tú kia bắt đầu rơi từ trên đó xuống đây như thể tâm sự với cậu ở dưới hạ giới vậy.
“A, mưa sao băng nè.”
Ryoshu vô thức nói ra trong không khí buổi đêm vắng lặng và đầy lạnh lẽo này.
“Đây có lẽ là lần đầu tiên mình được ngắm mưa sao băng như này... trước kia mình thậm chí còn chưa thấy sao băng bao giờ nữa.”
Và cậu ta chợt nhận ra một điều khá thú vị.
“A... và đây cũng là lần đầu tiên mình gặp những tình huống như này. Lần đầu tiên đi cắm trại. Lần đầu tiên dựng lều... Trong tương lai chắc chắn sẽ còn nhiều lần đầu tiên nữa.” - Ryoshu nhớ lại những ngày đầu đến thế giới trò chơi này.
“Sau này-“
Ryoshu khá ngập ngừng trước những điều cậu ta định nói. Nhưng cậu biết việc đó là không thể tránh khỏi.
“Sau này, chắc chắn mình sẽ phải... giết cả... người nữa...” - Càng về cuối câu nói, giọng Ryoshu càng gần giống như bóp nghẹn lại vậy. Như thể có ai đó đang bóp cổ trong khi cậu đang nói lời trăng trối vậy.
Nói ra xong, cậu ta bất chợt nhận ra là bàn tay mình đang run cầm cập. Cậu nhóc giơ tay lên trước mặt để nhìn thấy rõ hơn sự sợ hãi trong vô thức của mình.
“Tay run thế này thì làm sát thủ cái chó gì chứ. Hahaha.”
Ryoshu đập hai tay vào nhau, cố gắng an ủi lòng mình. Bằng cách nào đó khi nói rõ ra, lòng cậu đã bớt nghẹn lại như trước... dù chỉ một chút.
Nhưng mà cậu ta biết rằng trốn tránh là chuyện còn khó hơn rất nhiều.
Trong tương lai, Ryoshu chắc chắn sẽ phải giết những kẻ thù rất đáng gờm, trong đó bao gồm cả con người nữa. Đó chắc chắn là điều không thể tránh khỏi được dù cậu có muốn hay không.
Nhưng còn rất lâu mới đến lúc đó, vì câu chuyện thậm chí còn chưa diễn ra nữa. Và phải đến tận Chương 2 tổ chức gồm tất cả bọn phản diện mới bắt đầu thực hiện kế hoạch dã tâm của chúng.
“Chuyện tương lai thì để tương lai tính vậy. Giờ mình phải sống sót đã thì sau đó mới tính đến việc giết... người được... Mà nghĩ lại thì bọn phản diện thì cũng đáng chết hơn là gia đình nhà thỏ rồi."
Bụng cậu ta sau đó cảm giác như réo lên để nhắc nhở Ryoshu ăn luôn vậy. Cậu cũng ngay lập tức ăn để thỏa mãn nhu cầu của chiếc bụng đói.
"Thôi ăn uống xong... rồi ngủ sớm mới được."
Buổi đêm tĩnh mịch không một chút âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở đều của một cậu nhóc thiếu niên đang ngủ sâu giấc trong chiếc lều.
Rầm.
Một tiếng động như thể tiếng sét xé toạc bầu trời ra làm đôi. Nhưng không có một tia sét nào ở đây cả? Vậy hiện tượng đó có thể là gì chứ?
Cánh cổng Ngôi đền, mục tiêu cậu thanh niên chọn để đột kích vào ngày hôm kia, đang tỏa ra những xung chấn Mana lan tỏa ra khắp nơi báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Cơ mà sau đó nó im lặng chẳng kêu gì nữa.
Một lúc sau, cánh cửa Ngôi đền đã bị bật tung ra và rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh. Hóa ra sự im lặng đột ngột vừa nãy chỉ là hiện tượng mà người ta hay gọi là “Bình yên trước cơn bão”. Quái vật trong ngôi đền bắt đầu tràn ra lũ lượt. Một con quái có hình thù một đống nước nhờn màu xanh lá nhảy nhót tung tăng khi được chui ra ngoài.
Con Slime ngẫu nhiên nào đó bắt đầu đi khắp mọi nơi nguyện theo hoài bão của nó. Tuy nhiên, khi đến một khu đất trống thì nó bỗng thấy một vật thể lạ có chứa một lượng Mana ít ỏi qua đôi mắt Mana đặc trưng.
Con Slime đó thấy khá hiếu kỳ nên nó bắt đầu lao vào thật mạnh và chỉ trong thoáng chốc mà chiếc lều rẻ rách đó đã nát tan tành.
Điều đó khiến cho con Slime cảm thấy khá là mất hứng.
Nhưng bỗng dưng nó cảm nhận được Mana của một con người đứng cách nó không xa lắm.
Từ khi nào con người đó di chuyển ra tận bên kia vậy? Đã thế người đó toàn thứ chất lỏng màu đỏ xung quanh cơ thể. Đó là những điều mà bộ não bé nhỏ của nó không thể giải đáp nổi.
Nhưng ý thức nó đang mách bảo nó một cách mãnh liệt rằng phải giết chết con người này.
Không hề phí chút thời gian nào. Con Slime bắt đầu phóng ra một dòng axit từ thứ có thể cho là mồm của nó.
Nhưng bằng cách nào đó thứ con người đó có thể tránh được.
Nó bắt đầu trở nên hoảng loạn và bắn ra liên tục. Nhưng con người đó lần nào cũng tránh được, ngày càng áp sát nó hơn.
Bản năng thôi thúc nó phải chạy đi.
Khi nó định nghe theo suy nghĩ đó thì con người đáng sợ đó đã đứng trước mặt và chặn đường.
Thế là nó phải lao vào con người đó với toàn bộ sức mạnh.
Phập!
Nhưng mà nó chưa kịp đâm vào thứ con người hạ đẳng đó thì lõi Mana đã bị vỡ tan tành.
Đó là chiếc lõi nó mới khoe với bạn bè và bố mẹ nó mấy hôm trước.
Giờ đây nó đã bị một thanh kiếm gỉ sét đâm vào rồi. Sau đó mọi thứ bắt đầu tan biến dần vào cõi hư không. Con Slime đã chết và vĩnh viễn sẽ không quay lại.