Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 14: Khao khát sống



Keng! 

Thanh kiếm trên tay Ryoshu rơi xuống đất cùng với sự gục ngã của chính bản thân. Cơ thể cậu ta giờ đây toàn vệt máu tươi nham nhở. 

Nhưng lần này... những vết máu đó là của cậu chứ không phải của thứ gì khác cả. 

Ryoshu ngoài ra cũng đã gãy xương ở phần chân rồi. Hiện tại cậu gần như không thể đứng được lên nữa. Ryoshu dùng cánh tay bê bết màu che vùng bụng. Có vẻ như nội tạng cậu cũng đã bị dập nát theo rồi.

Khuôn mặt Ryoshu hoàn toàn vô hồn. Nỗi đau vượt quá sức chịu đựng đã giết chết cảm xúc của cậu ta.

Màn trình diễn như bay vừa nãy của Ryoshu chẳng qua là do adrenalin bơm căng vào người. Vì thế cậu ta mới có thể chạy nhảy như vâm và né tránh đòn tấn công axit của nó được.

“Không thể tin nổi...” - Ryoshu nhớ lại khung cảnh vừa xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng nên cậu ta không kịp trở tay.

Trong lúc Ryoshu đang mải mê ngủ thì đột nhiên kỹ năng Cái chết Trước mắt kích hoạt, cậu ta ngay lập tức tỉnh dậy và thấy cái lều của mình đang sập xuống trong chế độ tua chậm. 

Nhưng mà vì con Slime to béo kia đâm vào từ cửa chính diện nên Ryoshu không thể trốn thoát ra ngoài được. Cơ mà cậu ta cũng không vì thế mà mất bình tĩnh. 

Ryoshu chờ đợi một cách bình tĩnh. 

Thật sự là rất bình tĩnh. 

Cậu ta chỉ chờ một cơ hội... hay đúng hơn là một thời điểm phù hợp để hành động.

[Cái chết Trước mắt] (Mới!)

Có thể cảm nhận được cái chết đột ngột trước khi nó xảy ra, tăng chỉ số "Trực giác" thêm 20 đơn vị trong 1,5 giây.

Đáng lẽ thì nó sẽ chỉ tăng đúng 20 đơn vị thôi nhưng vì Ryoshu vẫn đang trong tình trạng có thể “chết đột ngột”. Do vậy chỉ số Trực giác của cậu vẫn đang tăng đều đặn... ít nhất là cho đến khi cậu trốn thoát được... hoặc là chết.

‘Giờ nó phải lên đến bậc SSS+ rồi, mình có thể cảm nhận được những thứ mình.... Chưa từng được trải qua...’ - Đến cả việc ý nghĩ của mình vẫn đang trôi qua với tốc độ bình thường cũng khiến Ryoshu không thể không khỏi ngạc nhiên.

Ryoshu liền hấp thụ Mana vào trong cơ thể với tốc độ ánh sáng và bao quanh mình thật dày đặc. Đây là lần đầu tiên cậu ta làm một thứ gì đó đậm đặc như này khiến chính mình còn ngỡ ngàng như vậy. 

Nhưng chưa hết, cậu ta tiếp tục truyền Mana ra xung quanh không khí trong khi hấp thụ Mana cùng lúc.

Lớp giáp Mana đó ngày càng dày đặc hơn, nó dần trở thành một lớp giáp ảo bao quanh cơ thể cậu ta. 

Nhưng đồng thời con Slime đó cũng càng lúc càng gần cậu hơn. Ryoshu hít một hơi thật sâu. Sau đó cậu lao ra khoảng trống giữa các thanh gỗ mà con Slime đã đè gãy ra. 

Dù bọc lớp Mana dày đến thế rồi. Nhưng khi con Slime chẳng may vô tình chạm nhẹ lên chân cậu. Lực tưởng rằng rất là nhẹ nhàng thôi cũng đã ngay lập tức khiến chân trái cậu gãy nát như bươm. Cùng với chân là một số nội tạng quan trọng khác như gan với lá phổi của Ryoshu cũng đã con Slime đó dập nát luôn. 

Nước mặt cậu ta ứa ra thay cho tiếng hét của bản thân. Ryoshu cảm giác tứ chi lạnh dần đi, trở nên tê liệt. Nếu như không vì bản năng sinh tồn của mình thì hẳn cậu đã ngất lịm đi lâu rồi.

Nhưng mà may mắn thay, Ryoshu đã luồn ra được bên ngoài... vừa kịp. Nên khi va vào con Slime thì cậu bật ra ngoài luôn thay vì bị đè bẹp thành một đống nội tạng. 

Ryoshu lăn lóc một đoạn nhưng lần này dài hơn trước rất nhiều. 

‘Đẳng cấp giữa Không phân hạng với bậc... F à? Hay con Slime này bậc E...?’ - Đầu óc Ryoshu lúc này đây không hề tỉnh táo chút nào. Thế giới quan cậu liên tục đảo chiều rồi lại dựng lên dựng xuống.

Và sau đó hai đôi chân Ryoshu mặc nhiên đứng dậy trong khi cơ thể cậu run bần bật tựa như thể chỉ cần có một đứa bé đẩy thôi là cậu có thể ngã ra đấy và chết luôn vậy.

Chỉ số Trực giác đã quay trở lại bình thường vậy nên đống Mana trong không khí vừa nãy mà cậu đã cảm nhận được giờ đây đã không cánh mà bay. Nhưng ít nhất thì nhờ nó mà Ryoshu đã hiểu hơn về cách Mana hoạt động dù chỉ một chút mà thôi. 

Kỹ năng “Gần như Không thể Quên được” của thiên bẩm Siêu trí nhớ lại càng giúp Ryoshu khắc sâu thứ kiến thức này vào não bộ và cơ thể.

Và điều đó bao gồm cả cơn đau kinh khủng đang bủa vây cơ thể cậu ta.

[Kỹ năng “Tập trung Mana”...]

[Kỹ năng “Truyền Mana”...]

Ryoshu gần như không nghe được tiếng động nào nữa. Thay vào đó là thứ âm thanh rè rè và bình bình. 

Bíp.

Số lượng oxi trong phổi cậu ta đang tràn ra ngoài một cách mất kiểm soát.

Chính lúc này đây Ryoshu cũng đang dùng hết sức bình sinh để cơ thể có thể đứng vững được như này.

Con quái nhớp nháp không hề tha cho cậu mà cứ thế phóng thêm quả cầu axit. 

Mỗi quả cầu axit được bắn ra đều có kích cỡ to như cơ thể cậu ta. 

[Mở khóa đặc điểm “Kháng...]

Kỹ năng Cái chết Trước mắt lại hoạt động hết công suất, Ryoshu ngay lập tức lặp lại hành động vừa nãy. Nhưng lần này cậu ta cho Mana bao quanh cơ thể để tăng sức mạnh của cơ thể mình lên cao nhất có thể.

Ryoshu nhảy qua một bên để né quả cầu Axit to tướng đang lao như con thiêu thân về phía mình. 

Xèo.

Khi quả cầu đó rơi xuống đất thì nó tạo ra một vũng axit phân hủy cả đất đá nữa. Nếu thứ này mà rơi vào người thì chắc chắn cơ thể yếu đuối như cậu sẽ nhão nhoét ra hết.

Nhưng Ryoshu chẳng hề sợ hãi chút nào hết.

Cơ thể cậu ta vẫn di chuyển theo bản năng sinh tồn của mình.

[Kỹ năng...]

Mặc cho việc đôi chân Ryoshu đang tha thiết cầu xin chính bản thân đừng di chuyển nữa. Cậu ta càng cử động mạnh hơn nữa, gần như khiến cho các mạch dây thần kinh nứt toác ra.

Cơ mà nó đâu biết được đấy mới là một trong mười bốn cú nhảy toàn lực mà nó phải chịu đâu?

Ryoshu lao đi và chẳng thể nghe thấy một âm thanh nào nữa. Dù đó có là tiếng cơ thể cậu ta đang bị xé toạc từ áp lực những cú nhảy tràn đầy Mana. Hay kể cả là âm thanh lạnh lẽo với tông giọng đều như vắt chanh của thứ sinh vật được gọi Hệ thống.

[Kỹ năng...]

Càng vận động nhiều thì cơ thể Ryoshu càng từ bỏ việc hô hào. Và thay vào đó chúng bắt đầu biến thành một chuỗi tiếng gào thét tuyệt vọng. 

[Kỹ...]

Lúc đầu thì cậu ta vẫn nghe loáng thoáng được âm thanh của Hệ thống. Tuy nhiên, giờ đây đôi tai Ryoshu đã hoàn toàn mất đi khả năng nghe bình thường. Cậu chỉ có thể nghe tiếng âm thanh bíp bíp như khi ngồi trên máy bay vậy.

[...]

Và một lúc sau khi mà Ryoshu đã chẳng thể nghe được gì nữa thì cậu đã vô thức đứng đủ gần con Slime chết tiệt đấy từ khi nào không biết nữa. 

Con quái vật nhớp nháp không thua kém gì cũng bắt đầu gồng công lực và lao vào cậu. Lần này nó lao với một tốc độ nhanh quái đản. Thậm chí nếu không tập trung thì sẽ hoàn toàn mất dấu.

Giây phút con Slime lao vào là nó đã trúng mánh của cậu thiếu niên đấy rồi.

Ryoshu lôi ra thanh kiếm mà giờ đây nó lại vô cùng mạnh mẽ, tràn ngập dòng Mana khổng lồ. Cậu lấy đà và đưa kiếm đâm vào người con Slime khổng lồ và hô lên kỹ năng ít dùng nhất.

“ĐÂM!!”

Ryoshu gào thét đồng thời cùng lúc với toàn bộ thớ cơ bắp đã bị vắt kiệt quệ tạo thành một thứ âm thanh kinh dị. Nếu có người nghe được âm thanh lúc này thì họ sẽ tưởng chừng như vừa nghe được bản ca của địa ngục chín tầng.

Khi thanh kiếm đâm vào người con quái, trước áp lực sức mạnh khổng lồ của con Slime, thanh kiếm có phần bị đẩy lùi.

Nhưng chỉ ngay sau đó, thanh kiếm rỉ sét đó đã làm được điều mà đến cả bọn chúng đều không ngờ được. Và giờ đây Ryoshu đã có thể nghe được âm thanh của vạn vật xung quanh. Và thứ đầu tiên cậu ta nghe được chính là âm thanh của Hệ thống. 

[Bạn đã gây ra Đòn đánh Chí mạng!]

[Sát thương gây ra được tăng lên gấp rưỡi!]

Lưỡi dao bỗng nhiên trở nên sắc bén một cách thần kì. Nó tiến dần vào lõi của con Slime to béo kia như thể đang cắt một quả táo mọng nước vậy.

[Bạn đã tiêu diệt một Slime bình thường bậc E+!]

Con Slime nổ tung ra một đống chất nhờn ra xung quanh thay cho máu thông báo lên sự chiến thắng của cậu.

[Bạn đã làm nên một điều bất khả thi với sức mạnh hiện tại của bạn!]

[Nhận được Danh hiệu “Người Khao khát Sống sót”!]

----0w0----

Hiện tại, Ryoshu đang trốn tạm ở trên đỉnh một cái cây khá cao nào đó ở giữa khu rừng. 

Cậu ta đang quấn vải xung quanh cái thanh gỗ đặt ở chân. Những mảnh vai được xé nham nhở được lấy trong chiếc nhẫn không gian. 

Sau khi cố định lại, Ryoshu hấp thụ Mana và truyền thẳng vào đôi chân gần như biến dạng của cậu. 

Do là Mana hệ Thánh thần nên nó sẽ không thể giúp hồi phục nhanh chóng trong thời gian ngắn được. Nhưng ít nhất thì cậu cũng cảm giác đỡ đau hơn đôi phần. 

“Mình... mình vẫn còn sống... bằng cách nào đó?”

Cơ thể rã rời không còn chút sức sống nào cả. Nhưng Ryoshu vẫn luôn phải cảnh giác bởi vì cậu biết được rằng cánh cổng của Ngôi đền đó đã bị phá vỡ rồi. Ngoài kia hàng trăm con quái đã được thả ra tự do mà không có gì kiểm soát chúng cả.

‘Điều này hết sức vô lý. Ở trong game nó vẫn còn bình thường cơ mà!?! Mình có làm gì tác động đến nó đâu... quan trọng nhất là... cốt truyện chính thậm chí còn chưa bắt đầu.’

Ryoshu nhìn xung quanh và quyết định không dùng Mana nữa. Cậu ta cố gắng đóng tạm Lõi Mana để nó không cho Mana vào người nữa.

‘Đóng vào cảm giác ngứa ngáy phết. Lại phải mất thêm một lúc nữa để quen lại cảm giác hồi trước.’

Lúc nãy Ryoshu đã quên mất sự thật rằng Slime không có mắt hay các giác quan khác. Vì vậy nên chúng chỉ có thể cảm nhận được Mana và các sóng âm xung quanh nó thôi.

Giờ mọi thứ sẽ an toàn hơn chút vì bọn nó sẽ không thể nhìn ra được cậu nữa. Nhưng mà nếu chúng nó quyết định phá tanh bành chỗ này thì... kể cả chúng không thấy thì cậu cũng sẽ chết vạ lây.

Ryoshu nhớ lại trận chiến vừa nãy và cố đúc kết ra kinh nghiệm cho bản thân.

‘Cái chết Trước mắt là một kỹ năng quá hoàn hảo cho việc chiến đấu với kẻ thù mạnh hơn mình....’ 

Nhưng nếu con quái vật đó quyết định đánh bầm dập cậu xong rồi mới giết thì... lúc đấy chuyện sẽ bẻ sang một hướng khác hẳn. 

Thế nên lần này Ryoshu thắng được là dựa hoàn toàn vào may mắn... vì đối thủ là một con quái không quá thông minh.

‘Cơ mà... nói thế chứ mình cũng bầm dập lắm rồi. Nếu không làm gì sớm thì mình sẽ chết cho xem. À mà lúc nãy có khá nhiều thông báo mà nhỉ...? Đúng là chẳng có gì là vượt qua được Siêu trí nhớ cả.’ - Ryoshu cố không nghĩ đến những điều tiêu cực nữa mà đổi hướng sự chú ý sang thứ khác.

“Hệ thống cho tôi xem bảng trạng thái nào...”

Cậu không mong đợi quá nhiều vào những thứ mình vừa nhận được.

[Ma pháp] (F+) (!)

-Tập trung Mana (Cấp III → VI) (!)

Tăng 11 → 22.5% hiệu quả khả năng tập trung Mana của bạn. 

-Truyền Mana (cấp I → V) (!)

Tăng 1 → 10% hiệu quả khả năng truyền Mana của bạn.

“Một trận chiến bằng mười thang thuốc bổ à? Thảo nào mình dùng Mana cảm giác trơn tru và nhanh hơn hẳn.”  - Ryoshu nhớ lại cảnh tượng dùng Mana một cách điêu luyện. 

Và trong những thứ đó thì khung cảnh mà dòng chảy Mana xuất hiện khắp mọi nơi như thể đang ngắm bắc cực quang ở đỉnh núi cao nhất thế giới.

‘Hẳn đó là cách mà các ma pháp sư đẳng cấp... 5 sao nhìn thấy nhỉ?’ - Ryoshu càng lúc càng nóng lòng hơn.

“À mà hình như còn Danh hiệu nữa mà nhỉ? Hệ thống cho tôi xem luôn được không?”

[Danh hiệu]

Người Khao khát Sống sót 

Bậc: Xuất sắc (Có thể tăng trưởng)

Mô tả: Bạn đã làm điều mà chưa từng ai có thể làm trong thế giới! Bạn đã sống sót trong trạng thái cận kề nhất cái chết và đã thế còn đánh bại một con quái có cấp bậc cao hơn bạn! Trên một bậc thôi đã khó lắm rồi nhưng mà nó lại còn hơn bạn tận hai hạng lận! Dù không biết bạn đã làm kiểu gì nhưng mà nhờ khao khát sống sót mãnh liệt của bạn mà bạn vẫn còn ở đây. ▯▮▮▮▯▯ gửi lời chúc mừng đến bạn!

-▯▮▯ (Mới!)

▯▮▯▮▯▯

“Hệ thống cũng biết trêu người luôn hả? Tại sao nó che lắm thế?!”

Ở trong game, Ryoshu đã từng quái vật trên cậu phải ba bốn hạng nhưng mà cậu chưa bao giờ được Danh hiệu nào.

“À quên mất, Danh hiệu là vật phẩm Độc nhất cơ mà.”

Vật phẩm Độc nhất là những thứ mà chỉ Người chơi đầu tiên tìm ra nó mới có thể sở hữu mà thôi. Dù Rainfall Disorder là game chơi đơn. Nhưng mà một khi vật phẩm Độc nhất đã thuộc quyền sở hữu vĩnh viễn của một Người chơi nào đó thì vật phẩm đó cũng sẽ tự động bị xóa vĩnh viễn khỏi thế giới của những Người chơi khác.

Kể cả xóa đi tài khoản đó đi thì nó vẫn sẽ trong kho vật phẩm của Người đấy.

Mà những vật phẩm Độc nhất có rất nhiều loại, từ Danh hiệu mà cậu vừa đạt được cho đến các trang bị hay công cụ. Nhưng mà vật phẩm Độc nhất cũng có cái này cái kia.

Và cái mà Ryoshu nhận được là một trong số vô cùng hiếm có, đến mức mà những vật phẩm dạng này khi mà sở hữu gần như phá vỡ sự cân bằng game. Đó chính là vật phẩm Độc nhất dạng tăng trưởng, số lượng được biết đến chỉ trên đầu ngón tay.

‘Xuất sắc luôn cơ à? Chắc do mình tiêu diệt quái trên mình hai hạng và mình đã bị nó đánh phủ đầu trước rồi nên mình nhận được Xuất sắc thay vì chỉ Ấn tượng.’

Một lúc sau khi phân tích xong cậu mới nhận ra có gì đó sai sai. Rainfall Disorder là một tựa game hardcore và mọi cơ chế trong game đã được nhà phát triển lên kế hoạch, tinh chỉnh và cân bằng đến mức hoàn hảo. 

Những điều cậu ta vừa làm được tính ra thì đúng là gần như không thể. 

Vì khoảng cách sức mạnh giữa các hạng là sẽ càng lúc càng cao. Tức là khoảng cách giữa bậc Không phân hạng với bậc F đã xa nhau lắm rồi. Và hơn thế nữa khoảng cách từ bậc F với bậc E còn xa hơn cả hai bậc trước đó... gần như gấp đôi.

“Từ từ thế mình phải được bậc Phi thường luôn chứ nhỉ?! Vô lý quá thể!”

Nói xong Ryoshu nhanh chóng bịt miệng lại. Cậu ta bỗng chốc trong giây lát đã quên đi sự tồn tại của Slime quanh đây. Một điều đáng sợ nữa về Slime chính là chúng có thể cảm nhận được sóng âm trong không khí, giống như dơi vậy.

Dù đã thuộc kha khá rồi mà trong lần cuối chơi, Ryoshu vẫn suýt chết phải đến gần trăm lần thì mới có thể thắng được những con trùm cuối siêu khó.

Trên cả thế giới chỉ có rất ít người không dùng chút lỗi nào đã từng hoàn thành 100% Cốt truyện chính mà không hề chết một lần nào cả. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất một người không mất một giọt máu nào trong cả một lần chơi.

Đến cả những nhà làm game cũng phải trầm trồ trước sự thật đấy. Ryoshu vẫn nhớ như in lời nói của trưởng sáng lập tựa game Rainfall Disorder vào buổi họp báo đã nói:

“Phá đảo tựa game này mà không bị mất một giọt máu này là gần như bất khả thi. Tôi xin gửi lời mời chúc mừng đến Người chơi đã thực hiện được điều đó.” - Anh ta dừng lại để lấy hơi trước khi nói tiếp nhưng mà miệng anh ta cười toen toét.

“Và đó cũng chính là lý do chúng tôi đã bổ sung thêm chế độ mới. Khó hơn rất nhiều so với chế độ thông thường. Các bạn chỉ có thể mở khóa được chế độ khi mà đã phá đảo được game lần đầu mà thôi-”

Lúc đó đã là ba năm về trước rồi và đến khi mà Ryoshu vào phiên bản thực tế ảo như này thì chưa có ai làm được tương tự ở chế độ khó đó.

‘Mình cũng chơi qua rồi mà chưa phá đảo được chứ nói gì đến việc làm thử thách đấy.’ - Cậu ta thở dài nhưng rồi lại bất giác cười mỉm khi nhớ lại khoảng thời gian lúc đó.

‘Lúc đó mình vẫn còn trong thời kỳ đỉnh cao của mình... A.. hồi đó vui thật sự.’

Ryoshu nhìn lên chiếc bảng màu xanh trôi nổi trước mặt cậu.

‘Nghĩ lại thì mấy phần thưởng này không phải thứ quan trọng nhất. Mà là những thứ mình học được từ nó.’ 

Ryoshu chợt nhớ lại câu nói của một người trong bộ tiểu thuyết mạng yêu thích của mình:

‘Một trận chiến thực tế còn quan trọng hơn cả nghìn giờ tập luyện.’

Nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng kế hoạch ban đầu đã bị phá hủy hoàn toàn rồi. 

Lúc đầu Ryoshu chỉ định sẽ tấn công lén bọn chúng và dùng mẹo mà thôi. Vì khi vào làm thử thách thì cậu ta sẽ có hai lợi thế, đó chính là tính tuyến tính của Ngôi đền và sự chủ động.

Tất cả những gì Ryoshu cần làm là đi theo một đường gần như thẳng tắp đến đích. Và trên đường sẽ không có con quái nào có thể tấn công từ đằng sau. Chính điều đấy giúp cậu có thể bắn cung chúng từ xa.

Chưa kể Ryoshu còn thuộc toàn bộ bản đồ của Ngôi đền này rồi. Do đó cậu có thể bắn lén tất cả những con Slime từ vị trí phù hợp. 

Với lại mục tiêu của cậu không phải phần thưởng chính của Ngôi đền mà là những rương kho báu ẩn giấu trong nó. Nên nếu Ryoshu lấy xong những vật phẩm mà mình cần rồi thì hoàn toàn có thể rời khỏi đó luôn mà không cần phải hoàn thành thử thách.

Nhưng khi Ngôi đền hết thời gian giới hạn và những con quái vật chui ra thì kế hoạch cậu đã hoàn toàn thất bại rồi. Vì giờ đây Ryoshu sẽ phải vừa chiến đấu với bọn Slime trong khi những con quái vật từ bên ngoài có thể chui lại vào đánh lén cậu ta.

‘...Mình có nên bỏ cuộc không?’

Trên tay Ryoshu bây giờ chính là cuộn phép Dịch chuyển cuối cùng. Cậu ta hoàn toàn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Vì không ai bắt cậu ở đây và không ai cấm cậu chạy trốn cả, mọi thứ đều chỉ là sự lựa chọn của cậu.

Giờ Ryoshu đang bị bao vây xung quanh bởi những con Slime cho nên người đang thế bị động chính là cậu. 

‘Mình có hai lựa chọn: ở lại và đột kích Ngôi đền như kế hoạch ban đầu trong tình trạng tồi tệ nhất, hoặc rời khỏi đây như một thằng hèn nhát.’

Suy nghĩ thế nhưng mà cậu ta đã bắt đầu viết lên đó tọa độ của thành phố Distinct. Khi viết xong rồi Ryoshu nhìn chằm chằm vào nó định đọc lên thần chú để kích hoạt ma pháp dịch chuyển thì cậu ta dừng lại ngay lập tức.

‘Rủi ro lớn đi với phần thưởng lớn... Giờ mình không có quá nhiều tiền và mình cũng chẳng có chút quyền lực hay sức mạnh nào cả. Cứ thế này vào học viện mình chắc chắn sẽ bị đuổi học mất...’

Ryoshu nắm chặt cuộn giấy vào và để sang một bên, cố gắng không nghĩ đến nó nữa.

‘Thôi được rồi, mình sẽ ở đây thêm hai ngày nữa, nếu có gì nguy hiểm thì mình sẽ dùng nó sau. Mình vẫn còn lợi thế là có thể rời đi bất cứ lúc nào mà mình thấy nguy hiểm mà. Hay... mình cứ thử vào trong Ngôi đền đó... ít nhất thì cũng phải lấy được Rương kho báu chứ?’ - Ryoshu cứ đắn đo mãi về quyết định của bản thân trong khi thực tâm cậu ta gào thét rằng đây là một quyết định tồi. 

Và nó cứ thôi thúc bàn tay cậu ta lấy lại cuộn giấy dịch chuyển thật nhanh chóng. 

Nhưng Ryoshu cố gắng nghĩ về những lợi ích mà mình sẽ đạt được khi mà ở lại chiến đấu thêm một chút và lấy thêm một tí nguyên liệu cho tương lai.

‘Nghĩ mà xem, chỉ vì lần suýt chết vừa nãy mà mình đã đạt được bao nhiêu thứ cơ mà?’

Chính nhờ phần thưởng Danh hiệu đó mà mọi vết thương của Ryoshu cũng đã qua tình trạng cấp bách rồi. Giờ đây với chỉ số Hồi phục ở bậc C- thì nó sẽ giúp cậu lành lặn khá nhanh.

‘Với bậc C- thì mình chỉ cần nghỉ ngơi thêm đến tầm sáng là xương sẽ lành. Nhưng mà không biết là nội tạng mình thì sẽ làm sao nữa?’

Cơ thể Ryoshu đã mệt rã rời sau trận chiến khó khăn vừa rồi nên chỉ sau một lúc thôi là hai mí mắt cậu ta đã chuẩn bị đóng lại hẳn rồi.

‘Chết tiệt, buồn ngủ quá...! Mình muốn ngủ... cơ mà... nếu bị tấn công thì mình chết mất.’

Dù muốn thoát khỏi bản năng tầm thường của mình nhưng mà cơn buồn ngủ lần này đã chiến thắng cậu nhóc đó rồi.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...