Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 26: Truy nã



 

Ryoshu cuối cùng cũng đã về lại với chốn đô thị nhộn nhịp rồi. Đã gần 1 tuần cậu ta chưa được trải nghiệm cái thứ gọi là sự hiện đại của loài người. Từ nhu cầu ăn uống, đến những nhu cầu khác mà một con người bình thường hay làm.

‘Đã thế, vừa mới về thành phố chưa bao lâu thì lại đụng độ với dàn nhân vật chính nữa. Đúng nhọ!’

Ryoshu nhớ lại lúc nãy mà không thể không trút một hơi thở dài được. Esther vẫn là nhân vật hống hách, kiêu căng một cách đáng ghét. Nhưng mà đặc biệt chỉ có dân thường như cậu là sẽ bị coi thường thôi. 

Còn đối với những người bạn của cô ta, nhất là Haruki và Charlotte, cô ta đối đãi rất tốt. Cơ mà chỉ qua một cuộc đụng độ vừa nãy cũng có thể thấy được những sự bất ổn trong mối quan hệ bạn bè của họ.

Và người mà cậu nghĩ đến đầu tiên lại chính là vẻ ngoài của Volkov Katia.

‘Sao cô ấy có thể xinh đẹp vậy cơ chứ... tim mình tí nữa thì ngừng đập luôn rồi ấy?’ - Nghĩ xong, Ryoshu để tay lên ngực để cảm nhận trái tim đang đập như điên của mình.

Đi qua một góc tối của khu phố, cậu tắt chức năng Ẩn thân đi. Tiếp đấy, Ryoshu cất tạm chiếc mặt nạ vào trong nhẫn không gian. Sau đó, cậu ta nhìn thử vào một chiếc gương đã vỡ tan tành như thể nó đã bị đấm thẳng vào vậy. 

Khuôn mặt xấu xí của Ryoshu hiện lên trên trước gương và tách ra nhiều nhân bản với những kích cỡ khác nhau. Trên đó cậu có thể nhìn thấy những vết cháy xém từ vụ nổ của con trùm Slime hệ Lôi kia. 

Cậu vén tay áo lên và lén nhìn thử đôi bàn tay bị phồng rộp của mình sau khi trực tiếp lao vào vụ nổ của con Slime bậc C kia.

‘Trông mình gớm ghiếc thật sự...’

Ryoshu càng nhìn lâu càng không thể chịu nổi nữa.

‘Góc nhìn của mỗi đứa kia.. Chắc còn tệ hơn nhiều vì chỉ số Quyến rũ chạm đáy của mình...’

Cậu nhanh chóng bỏ tay áo xuống và che mặt mình lại rồi nhanh chóng chạy khỏi con hẻm tối tăm đó. Giờ cậu ta vẫn phải tìm chỗ để ngủ qua đêm nay.

‘Ở một đêm thì vào chỗ đó là hợp lý nhỉ?’

----0w0----

Đặt chân đến trước quầy tiếp tân, Ryoshu bắt gặp một thanh niên nhân viên khá cường tráng đang ngồi lướt điện thoại một cách lười biếng.

Thấy cậu đến nhưng hắn ta chỉ liếc mắt một cái và lại tiếp tục công việc lười chảy thây của hắn ta mà chẳng thèm hỏi han gì. Cậu thở dài trong thâm tâm và mở mồm nói:

“Cho tôi đặt một căn phòng cho đêm nay.”

Hắn ta nghe xong chỉ chậm chạp vào một cái bảng có mã. Cậu hiểu ý hắn ta nên chỉ quẹt chiếc đồng hồ vào đó một cái.

[Số dư tài khoản: 1 RC]

Ryoshu ngán ngẩm khi nhìn vào tài khoản ngân hàng của mình trong khi nhận chiếc thẻ phòng từ tay nhân viên xấc xược kia. Xong việc ở đây cái là Ryoshu bắt đầu đi về phòng của mình luôn.

‘May mà mình vẫn còn vừa đủ tiền để trả...’ 

Cậu đi cầu thang máy lên tầng 3 và cố gắng tìm bằng được phòng 310. Thấy số phòng 310 cái, cậu ta liền quẹt mở cánh cửa phòng ra. Ngay lập tức một chiếc máy tính xịn sò ở giữa phòng được bật lên như thể nó đã chờ đến lúc có người dùng nó.

‘Làm gì còn chỗ nào tuyệt vời hơn chỗ này nhỉ?’

Ryoshu đã quyết định đến chỗ quán net cà phê để thuê căn phòng ở qua đêm nay. Vừa về phòng là cậu suy nghĩ cách để tăng chỉ số Quyến rũ thật nhanh chóng. Đặc biệt là sau nỗi ô nhục khi mà bị chỉ chỏ và nói xấu bởi nữ chính trên đường như vậy.

Cậu ta biết thừa là có hai cách, một là làm đẹp và tập luyện chăm chỉ, phương pháp truyền thống nhưng mà cũng rất hiệu quả. Cơ mà tốc độ sẽ rất chậm chạp so với phương pháp thứ hai.

Phương pháp thứ hai hiển nhiên chính là thảo dược, hay nói cách khác là uống thuốc làm đẹp. Nó sẽ có hiệu quả ngay tức thì và một số bình thuốc khác còn có thể làm đẹp trong một thời gian dài. 

Trên tay cậu giờ đây chính là hai bình thuốc làm đẹp thuộc loại cao cấp. Một cái trông thiết kế tồi tàn hơn thì là hạng D, cái còn lại thì là hạng C. Cả hai đều có hiệu ứng tức thì và duy trì.

Cậu chỉ nhớ hiệu ứng của bình thuốc cấp D mà thôi.

‘Nó sẽ tăng chỉ số Quyến rũ thêm 1,5 điểm chỉ số khi vừa mới uống... và sau đấy thì mỗi ngày tăng thêm 0,1 điểm chỉ số cho đến khi đạt 30... vậy theo kinh nghiệm thì hạng C sẽ là 2... điểm và 0,2 điểm mỗi ngày cho đến 40 nhỉ?’

Đây chính là hai trong số các phần thưởng của Ngôi đền bậc C mà cậu đã thành công chinh phục. Mà đến bây giờ thì Ryoshu mới có thể dùng được vì cái thứ hạn chế của thử thách đã được nâng độ khó.

Ngay sau khi uống cả hai lọ thuốc, cơ thể cậu cảm nhận được ít nhiều sự thay đổi. Sự thay đổi đó diễn ra cũng khá chóng vánh... và để lại một Ryoshu trông có vẻ khá hụt hẫng. Nhưng mà cậu vẫn háo hức muốn biết mình đã thay đổi như nào.

Bỗng dưng từ đằng sau cậu xuất hiện một đống cát. Điều đó tí nữa giết chết trái tim mỏng manh thiếu nữ của Ryoshu.

‘Fumiya... à... tí nữa mày báo tao rồi đấy con!’

Nghĩ là vậy nhưng cậu cũng không muốn quát đứa trẻ ngây ngô đó. Ryoshu cố gắng bình tĩnh lại trong khi tương tác với nó.

“Fumiya à? Đánh nhau khiến mày mệt thế à? Ngủ li bì mấy tiếng rồi đấy. Haha. Thôi giờ tao đi tắm đây. Người bẩn lắm rồi đây nè.”

Cậu lại ra luôn khỏi phòng sau khi cất tạm một số bộ quần áo không cần thiết vào tủ đồ.

Ngay sau đó, cậu xuống phòng tắm ở tầng 1 để chuẩn bị tắm gội. Ryoshu đã tắm rất nhiều ngày mà không có dầu xả hay dầu gội. Đến chỗ phòng tắm, nó có hai tấm biển với hai tông màu là xanh dương đậm dành cho nam giới và đỏ nhạt cho phái đẹp.

‘Mình có khả năng tàng hình mà đúng không...? Trông cái mô típ nó... cứ quen quen thế nào... mà thôi mình không muốn vào tù... đâu.’

Cởi hết quần áo ra và để lên giỏ đựng đồ, cậu tranh thủ nhìn vào gương. Ryoshu thấy khuôn mặt của mình đã bớt kinh dị lại một chút. Để mà nói rõ thì trông nó ưa nhìn hơn thùng rác một chút... Vì vậy cậu vẫn còn phải trở lại con số trước thì cậu mới có thể trông đỡ hơn hẳn.

Khắp nơi trên cơ thể có vết xước xát, bầm dập hoặc là có chỗ bỏng rát cấp độ 3, nhưng mà những vết thương của cậu ta so với lúc đầu thì đã có sự hồi phục khá là nhanh chóng rồi.

‘Chắc chắn là do chỉ số Hồi phục cao và cái Danh hiệu kia... nhất là sau khi nó thăng cấp lần nữa vì mình đánh thắng con boss chó chết kia. Giờ chắc nó cấp bậc Huy hoàng nhỉ?’ - Ryoshu vẫn chưa có chút thông tin nào về hai chức năng dưới, còn cái trên thì cậu ta đoán là nó ảnh hưởng đến khả năng hồi phục nhanh thần kì của mình.

Nhưng giờ đây không có bảng hệ thống thì việc theo dõi kỹ năng thật sự rất khó khăn. Mà chưa chắc có thứ công nghệ nào có thể giám định được Danh hiệu của cậu ta.

‘Cơ mà với danh hiệu kia của mình... thì chắc mình sẽ hồi phục khá nhanh thôi. Còn nếu vô vọng quá thì lại tìm thuốc chữa lành vết thương... dù giá nó hơi chát.’

Nhưng mà sau khi tính toán số ngày để đến được đấy thì ít nhất phải gần hai chục ngày nữa cậu mới đạt được chỉ số như cũ.

‘Thôi thì đành nào cũng phải chờ mà. Sau này mình sẽ kiếm thêm lọ thuốc cấp khác ngoài D và C ra... F với E cũng được cơ mà sẽ sớm hết tác dụng. Được thì B với A thì càng hoàn hảo.’ - Ryoshu vừa nghĩ ngợi vừa cất quần áo vào nhẫn.

Cậu chui vào bồn tắm mà chẳng có lấy đến một ai cả. Có lẽ cũng muộn quá rồi nên chẳng ai còn thức để ra nhà tắm tầm này nữa.

Ryoshu tranh thủ nằm ườn ra bồn và tận hưởng bầu không khí yên bình này. Tất nhiên là Fumiya cũng tận dụng cơ hội vắng người hiếm có này để ra ngoài thư giãn với chủ nhân của nó.

Tắm xong, cậu ra ngoài phòng và mua thêm một chai sữa với nửa số tiền cậu ta đang có. Giờ cậu ta chỉ còn đúng 0,5 RC mà thôi.

Ryoshu vừa đi về phòng vừa uống sữa tận hưởng hết mình sau chuỗi ngày chiến đấu căng thẳng. Cậu định cho Fumiya uống thử sữa thì bỗng nhiên có tiếng nói gọi cậu từ đằng sau lưng cậu ấy.

"A, Amemura! Chào buổi tối."

Fumiya tuy khá bất ngờ nhưng ngay lập tức chui thẳng vào phần áo trước mặt cậu và biến thành một lớp hoa văn bình thường. Sau khi đống cát đó xong việc thì cậu mới từ từ quay ra nhìn người vừa gọi mình. Một chuỗi ký ức bắt đầu chạy qua đầu lại lần nữa. 

Đó chính là cô ấy mà cậu đã gặp sáng hôm mà cậu bị đuổi đi khỏi chung cư.

"Ừm, chào cậu..." - Ryoshu đáp lại với chút do dự.

'Tại sao cô ấy lại ở đây vậy? Nhất là vào lúc này cơ chứ?!’

Sau đó cô đột nhiên hỏi cậu.

“Cậu cũng ở đây à?”

"Ừm, tớ ở đây đến khi nào mà trường mở khu kí túc xá."

"Chắc là...” Cô ấy giống như lựa chọn đúng từ ngữ để nói, “ngoài kia khó khăn lắm ha?"

“Tớ bình thường mà, mấy ngày trước tớ còn sống trong rừng nữa cơ mà.” - Ryoshu khoe với vẻ mặt vô cùng tự hào.

“Cậu đùa à?” - Mắt cô tròn xoe trong khi vừa nói vừa cười khúc khích.

Nhưng mà sau đấy cô chợt nhận ra hành động vừa rồi có chút khiêm nhã nên ngay lập tức khuôn mặt cô tỏ vẻ hối lỗi luôn.

"A, xin lỗi cậu nhé. Chỉ là tớ thấy có chút buồn cười khi mà cậu kể tự hào như vậy, thế.. ngoài đó vui lắm ha?"

‘Cô ấy trông cũng đáng yêu nhỉ? Cơ mà mình 22 tuổi rồi, lạy chúa, đừng để bị vẻ ngoài đánh lừa nữa thằng đần.’ - Ryoshu tự kìm nén bản thân mình không hành động như một thằng hám gái nữa.

Cậu ta im lặng suy nghĩ một chút xong rồi nói tiếp:

“Đó là một trải nghiệm tuyệt vời đấy. Cơ mà tớ nghĩ tớ phải đi ngủ rồi. Chuyến phiêu lưu đó đã khiến tớ mệt nhừ cả người rồi.”

"Tiếc ghê ha? Thôi khi nào nói chuyện tiếp vậy. Tạm biệt cậu, tớ cũng về phòng liền đây."

Cô gái nhỏ nhắn đó vẫy tay nhẹ nhàng với cậu cùng với một nụ cười xinh xắn trên môi. Điều đó khiến Ryoshu cũng có chút nuối tiếc khi mà sắp tới sẽ chẳng thể gặp lại cô ấy nữa.

"Ừm. Tạm biệt, hẹn gặp vào lần tới nhé."

"Lần tới chúng ta sẽ gặp ở học viện mà nhỉ? Cũng sắp lắm rồi đó."

"Được rồi.”

“Hả? Hả? Cái gì vậy? Làm sao cậu biết tớ học ở đâu?"

Cô ấy làm cậu trai trẻ đó ấn tượng với nụ cười rạng rỡ bất ngờ của mình.

"Tớ chỉ đoán thôi mà sao cậu lại phản ứng bất ngờ thế. Lộ quá đó Amemura."

"Gì vậy chứ?" - Cậu ta đứng chết lặng tại chỗ.

Cô ấy chạy trước cậu và sau đó trước khi đi lên cầu thang bộ thì không quên nhìn ra phía cậu và cười toe toét cùng với đôi má hồng hồng.

“Amemura ơi.”

Nhìn vào cảnh tượng dễ thương như này khiến cậu không thể không đỏ mặt lên. Tuy nhiên, cậu phải sớm trả lời lại trước khi bị bại lộ.

“Sao vậy cậu?”

“Chúc cậu ngủ ngon nha."

Xong rồi cô ấy biến mất đi như một đứa trẻ tinh nghịch để lại một Amemiya ngây ngất giữa hành lang.

Con tim bé nhỏ của cậu ta đã bị một cô gái trêu đùa đến mức mà cậu tự cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch.

Ryoshu dựa vào tường để che đi khuôn mặt cậu ta đỏ lên như gấc của mình.

'Cô gái này... đúng là đáng yêu quá mức rồi đấy...'

Sau khi lên phòng lại, Ryoshu bắt đầu lên mạng và tìm hiểu về các dịch vụ chứng khoán để chuẩn bị đầu tư sinh lời cho tương lai. Trong lúc đó thì Fumiya đang bay xung quanh phòng ngắm nghía gì đó.

‘Mình có nhớ một số Công hội khá triển vọng trong tương lai... với số vốn... lớn hơn chút thì việc đóng số tiền 80.000 RC kia cũng không quá điên rồ nữa.’

Cậu ta ngay lập tức tìm trang chính chủ của họ và xem qua cổ phần của họ. Ryoshu cứ lướt liên tục trong khi đang viết thêm tên của những Công hội đó vào cuốn sổ cậu hay dùng.

‘Được đấy... sau này mình sẽ cần đến họ sau. Giờ thì mình cần vốn đầu tư trước để mua cổ phần đã.’ - Cậu ta ngay lập tức nghĩ đến số Tinh thể Ma thuật quý giá của mình.

Ryoshu lên những trang web ngầm để tìm kiếm chợ đen. Khi bán đồ cho chợ đen thì sẽ không phải trả thêm thuế hay phí nào cả. Nhưng bị cái là khá rủi ro nếu như bị cảnh sát phát hiện mình có trao đổi mua bán với web đen.

Đang lướt ở trang web bất hợp pháp để tìm người có nhu cầu mua Tinh thạch Ma thuật, cậu đột nhiên nhìn thấy một tờ truy nã khẩn cấp. Trên đó... là khuôn mặt đã được che lại bằng Mặt nạ Ẩn thân của chính cậu ta.

Và thật điên rồ khi mà cái đầu cậu đang được rao bán với cái giá không hề rẻ một chút cả.

‘500 triệu RC...? Cái gia tộc Volkov này ai cũng bị chập mạch hết rồi à?’

Đến cả nhân vật cậu yêu thích nhất, Volkov Katia, cậu ta cũng không thể phủ nhận được là cô ta có một chút vấn đề.

‘500 triệu RC sẽ có thể đóng tiền học cho học viện Spiral danh giá nhất thế giới đến tận 6250 năm lận!!! Hoặc đơn giản hơn thì có thể đóng tiền một năm học cho tất cả học viên trong trường mà vẫn còn thừa đến hơn 1000 suất!’

Đầu cậu bắt đầu choáng váng với số tiền khổng lồ đó. Nhưng điều Ryoshu thấy điên rồ hơn hết lại chính là:

‘Và tất cả 500 triệu này là chỉ vì một bảo vật độc nhất... có lẽ trong thời gian dài tới mình không nên nổi bật quá. Mình phải giấu thân phận mặt nạ trắng kia đi mới được. Cơ mà nhóm nhân vật chính thấy rồi mà nhỉ...? Katia cũng đã thấy rồi...’

Ryoshu bắt đầu vò đầu bứt tai. Cậu tự trách sao mình lại bất cẩn vậy. Gây sự với một hoàng tử thì cái giá phải trả sẽ không bao giờ rẻ cả. Chỉ là cậu không ngờ nó lại đắt đến mức độ này.

‘Mình chỉ có thể đánh cược vào mối quan hệ của hai người anh em họ thôi... còn giờ thì mình phải chuẩn bị tiếp thôi nào.’

Cậu ta đành quay lại với công việc bán tinh thể tiếp. Và sau một lúc buôn bán thì cậu cũng đã kiếm được một chút tiền.

[Số dư tài khoản: 199,2 RC]

‘Tuyệt vời,’ Kiếm được gần gấp đôi số tiền cậu từng sở hữu chỉ trong mấy ngày là một thành tựu khá lớn đối với cậu ta. Ryoshu không thể không thấy tự hào về bản thân được, ‘Cơ mà từng này thôi thì chưa đủ... mình cần kiếm nhiều tiền hơn nữa trong thời gian ngắn.’

Tuy nhiên số tiền này lại không đáng giá để hy sinh mạng sống đến vậy. Những mạo hiểm giả ở mọi cấp độ đều phải chấp nhận rủi ro nhưng cấp thấp hơn thì lại sẽ lại nhận được ít tiền hơn. Và vốn dĩ thì nếu không có chiếc vòng thì cậu đã chết đến tận hai lần rồi.

Đấy mới chỉ là quái vật bậc C thôi mà cậu đã chật vật đến thế rồi. Thế bậc B, A hay thậm chí là S và những bậc cao hơn cả thế thì nó sẽ còn điên rồ đến mức nào. Cậu tuyệt đối không dám nghĩ đến điều đó.

‘Tên hoàng tử điên khùng đó cũng phải ở cấp bậc B... à không bậc A là ít.’ - Ryoshu lại thấy rùng mình trước tốc độ nhanh hơn cả âm thanh của hắn. Nếu không nhờ thực thể đã theo dõi cậu ta bấy lâu nay thì chắc giờ cậu đã thành một đống tro tàn rồi.

‘Càng chứng tỏ cho việc... muốn sống sót trong thế giới khắc nghiệt này thì mình càng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Mà giờ muốn tăng trưởng nhanh thì mình cần tiền... à không rất rất nhiều tiền mới đúng.’ 

Ngồi xoay mình trên chiếc ghế gaming hàng xịn, Ryoshu suy nghĩ đến phương pháp kiếm tiền mà không cần phải mạo hiểm mạng sống. Thậm chí có lúc cậu còn nghĩ đến việc cướp ngân hàng với khả năng tàng hình của mình. 

Tuy nhiên, khi suy xét lại thì nó khá may rủi và chủ yếu là vô đạo đức nên cậu ta gạt đi ý tưởng đó ngay tắp lự.

Xoay thêm một lúc nữa, Ryoshu nhìn vào khoảng không vô định và cứ suy nghĩ tiếp. Nhưng càng xoay thì cậu càng dần trở nên ngốc nghếch hơn và bắt đầu lảm nhảm những thứ vô nghĩa trong đầu.

‘Xoay... xoay... xoay... Từ từ, xoay?’

“A! có ý tưởng rồi! Cơ mà mai mới thực hiện được. Giờ ngủ thôi nào Fumiya!!!”

Vừa dứt động lệnh, Fumiya đang mải mê bay chơi xung quanh phòng cũng nằm thẳng lên giường.

Cậu ta cũng theo đó mà nằm lên chiếc giường cỡ lớn đó. Và theo những gì cậu mô tả thì chiếc giường đó cực kì êm. Fumiya cũng đắp quanh người cậu như mọi khi. Sau đó, Ryoshu cứ thế mà vùi sâu mặt của mình vào chiếc đệm êm ái và không quên bật thêm nhạc để dễ vào giấc ngủ hơn.

Chương trước
Loading...