Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 24: Nhân quả
"Tự nhiên đứng giữa đồng không mông quạnh rồi chắp tay cầu nguyện cái chó gì thế?" - Gã đàn ông đáng sợ kia thét lên đầy uy quyền. Dòng Mana đầy sát ý chiếm trọn không gian xung quanh.
Khu rừng trong chốc lát đã trở nên tối đen đến mức mà thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận được chính là sự hiện diện tuyệt đối kia.
Ryoshu quay lại từ từ để nhìn kẻ đó. Một tên cao như một que gậy cùng với mái tóc màu tím đặc trưng. Tiếng Anh của hắn ta có vẻ khá chập chững cùng với giọng nói ồm ồm.
‘Hắn ta là người... Nga à?’ - Ryoshu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông quý tộc kia. Bộ quần áo hắn ta mặc thuộc về hoàng tộc của Đế quốc Nga lừng danh.
Khí chất từ hắn ta tựa như một hoàng đế vậy, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng muốn cúi đầu trước hắn.
‘Nhưng mà mình biết mặt vua rồi mà... Có lẽ hắn ta là hoàng tử chăng...? Nhưng mà... Katia có anh trai à? Trong game mình chưa thấy đề cập đến hắn ta bao giờ cả.’
"Ngươi nhìn ta gì đấy tên thường dân thấp bé kia." - Hắn ta cảnh áo khi cảm nhận được ánh mắt dưới mặt nạ của cậu.
Đôi mắt hắn ta sáng lên mạnh mẽ như một con hổ nhìn vào con mồi của mình.
“Ta đã cho phép chưa?”
Cơ thể cậu ta giật lên trong vô thức. Mọi tế bào sống của cậu đều đang kêu gào chủ nhân của nó hãy cúi đầu xuống trước tên hoàng tử này.
"Đừng tưởng chiếc mặt nạ rác rưởi đó có thể bảo vệ được ngươi. Giờ nghe ta thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống."
Ryoshu sợ đến mức mà không thể nói lên lời.
"Này... ngươi bị câm hả." - Đôi mắt tử thần của hắn ta nhìn thẳng vào cõi linh hồn của cậu.
Đến giờ đây, bản năng cậu đang mách bảo nên nói gì đó trước khi chết không toàn thây.
"D-dạ không ạ, kẻ thấp hèn này chỉ đang bất ngờ trước sự hiện diện tuyệt đối của bệ hạ thôi ạ."
“Tốt... ít nhất một kẻ dân đen như ngươi vẫn còn chút lễ phép. Ngươi là kẻ đã hoàn thành thử thách của Ngôi đền nằm ngay kia đúng không?” - Hắn ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Ryoshu với đôi mắt dò xét đáng sợ đó.
“D-dạ vâng thưa bệ hạ.”
Ryoshu cảm giác như bản thân không thể nói dối dù chỉ một lời được.
Tên hoàng tử tự xưng đó vẫn cố thăm dò lời nói của cậu ta để kiểm tra xem có đúng thật sự không... cứ như thể hắn ta có kỹ năng chuyên dụng cho việc đó vậy. Sau khi xem xét một lúc, hắn nói tiếp:
“Đưa món vật phẩm độc nhất đó ngay ra đây cho ta. Và ngươi đừng hòng nói dối ta dù chỉ một lời...” - Cả cơ thể hắn ta tràn ngập sát khí đến mức mà bầu không khí xung quanh thay đổi một cách chóng mặt.
Trọng lực xung quanh người Ryoshu như thể đã tăng lên gấp trăm lần vậy, khiến cậu ngay lập tức khuỵu xuống trên đầu gối phải của mình. Cổ họng cậu gần như không thể tiếp nhận được thêm chút khí oxi nào cả.
‘Vật phẩm độc nhất đó... ý hắn là Hắc Long Đan dược đúng không?”
Ryoshu ngay lập tức hiểu luôn cốt truyện thật sự đã xảy ra với con trùm mà cậu đã nhớ đến lúc nãy.
‘Hóa ra con trùm ác quỷ đó... chính là kẻ này... Ý mình là hình dáng nguyên gốc của hắn. Nhưng mà hắn ta không nhắc đến tên của viên đan dược đó... Tức là có khả năng cao hắn chỉ biết đến sự tồn tại của một vật phẩm độc nhất.’ - Ryoshu nuốt ực bọt trước những giả thuyết điên rồ trong đầu mình.
Cậu ta bẽn lẽn cầm một cuốn sách ngẫu nhiên mà cậu tìm được trong Ngôi đền lên tay.
“Ý bệ hạ là món này đúng không ạ?”
Hắn ta đông cứng người lại, tỏ vẻ cẩn trọng. Trông có vẻ hắn ta đang nghi ngờ rằng đó là đồ giả.
“Thưa bệ hạ, đây chỉ là một cuốn sách Lôi Ma pháp tầm thường thôi ạ...”
Tên hoàng tử nước Nga đó trông không hài lòng lắm. Sau đấy, hắn đe dọa cậu ta tiếp:
“Nếu ngươi nghĩ có thể qua mặt ta dễ dàng thế... thì ta e rằng là nhà ngươi không sống sót nổi với ta đâu.”
Đoạn, tên hoàng tử đó ngay lập tức lẩm bẩm để kích hoạt chiêu thức nào đó. Đôi mắt hắn ta lóe lên một viền chớp màu đỏ.
Nhưng bỗng nhiên hắn ta trông có vẻ khá bất ngờ. Hắn ta vô thức đứng lùi lại một bước.
‘Kỹ năng đấy... có lẽ là “Thăm dò” cấp cao nhất... nhưng bằng cách nào đấy thì nó lại không có tác dụng?’
Ryoshu chớp lấy cơ hội ngay lập tức và đe dọa ngược lại tên hoàng tử đang hoang mang đó:
“Ngươi không lấy thì ta đi luôn đây.” - Nói xong, cậu ta ném cuốn sách đó ra giữa hai người. Trên khuôn mặt cậu hiện lên một nụ cười tự mãn.
'Hỡi hoàng tử đần độn kia, đó chỉ là một cuốn sách lịch sử dành cho những thằng ngu thôi. Nghĩ gì mà ta lại đánh đổi một cuốn sách ngon đến thế?'
Cậu vẫy tay với hắn ta và xé cuộn giấy Dịch chuyển đã viết sẵn địa điểm cần đến. Nhìn tên đó và nói với tông giọng có phần chế giễu:
“Cảm ơn đã tha thứ cho ta nhé! Tạm biệt và không hẹn ngày gặp lại nhé! Tên hoàng tử ngu ngốc!”
“Ta thề trên danh nghĩa nhà Volkov... ta sẽ tìm ra ngươi... tên trộm rác rưởi.” - Hắn ta tiến lại gần và cầm cuốn sách lên.
Nhận ra nó là đồ giả, tên đó đã ngay lập tức lao tới chỗ cậu.
“Tên hạ lưu kia! Ngươi lừa ta!!!”
Bùm!!!
Xung quanh người Ryoshu thì vẫn đang bị bao vây bởi những cổ tự.
Nhưng đã quá muộn rồi, tốc độ hắn ta tựa như vận tốc âm thanh. Cơ mà hắn ta không hề dùng một chút Mana nào cả.
'Đây là sức mạnh thể chất thật sự của hắn ta sao...?'
Cái chết Trước mắt kích hoạt từ đời nào đã khiến cho thời gian trôi chậm hơn hẳn. Giờ đây Ryoshu có thể nhìn thấy từng di chuyển của hắn ta.
Càng lúc hắn càng đến gần chỗ cậu ta hơn.
'Mà giờ có muốn làm gì thì cũng đã quá muộn rồi. Mình đã quá ngu muội rồi.'
Ryoshu muốn dùng chức năng tàng hình của chiếc mặt nạ cơ mà cơ thể cậu đã quá kiệt sức rồi.
Chỉ việc còn đứng, thở và nghe được lời nói của tên điên rồ kia đã là cả một thành tựu lớn với cậu ta rồi.
‘Ai ngờ đâu lại gặp con trùm giữa game sớm thế này đâu...? Biết thế mình đi từ lúc nãy thì mình đã sống rồi...’ - Cậu ta nhắm mắt lại và bỏ cuộc hẳn.
Bỗng nhiên khi tên hoàng tử đó cố đấm cậu cùng với một hào quang chết chóc thì một bức tường Mana khổng lồ xuất hiện và bao quanh người cậu.
Ánh mắt từ một nơi xa xăm nào đó đã chạm với mắt cậu. Thời gian thay vì chỉ trôi chậm lại như trước thì giờ đây đã dừng lại hẳn. Không khí xung quanh dần được thay bằng một màu trắng tinh khiết chói lòa mắt cậu.
Chỉ sau một cái chớp mắt thì Ryoshu nhận ra mình đã ở một chiều không gian hoàn toàn khác rồi.
Cơ thể cậu ta bằng cách nào đó dù vẫn có thể điều khiển thoải mái nhưng mà cảm giác như thể đã nó không hẳn là của mình cậu nữa. Và cơ thể Ryoshu có chút gì đó mơ hồ... kiểu như đang tan biến với tốc độ rất chậm vậy.
“Xin chào... Amemura Ryoshu...” - Một giọng nói gần như y hệt Hệ thống vang lên từ khoảng không trắng đó. Nhưng thay vì chỉ nói với một tông giọng đều đều như máy móc thì chất giọng chứa đầy sức sống mãnh liệt... cùng với một khí chất của một vị thần.
“Tạm thời thì ngươi vẫn chưa thể giao tiếp được chính diện với cơ thể thật của ta được... và ta tạm thời cũng không đủ sức mạnh để nhận lấy lượng Nhân quả khổng lồ để xuất hiện ở vũ trụ đó được... Nên tạm thời ngươi hãy nghe ta độc thoại một lúc... Hi vọng ta sẽ giúp ngươi trả lời được một số câu hỏi.”
Giọng nói càng lúc càng yếu ớt theo thời gian.
“Đầu tiên... ta xin giới thiệu trước... Ta là thực thể ▯▮▮▮▯▯ mà ngươi hay thắc mắc đây. Ta là người đã trao cho kẻ yếu ớt như ngươi một phần của Hệ thống.”
Đôi mắt của Ryoshu mở to ra đầy kinh ngạc. Đây là thứ mà chính cậu, người đã chơi tựa game này hơn 6 năm trời, cũng chưa từng gặp bao giờ ở trong game.
“Ta không thể nói được quá nhiều thông tin được... vì thứ gọi là Nhân quả này. Ta thì có thể không sao nhưng... một con người tầm thương như người sẽ chết hoàn toàn nếu như nhận quá nhiều Nhân quả.”
‘Nhân quả...? Nó là cái gì vậy?’ - Ryoshu đang bị choáng váng với lượng thông tin mình vừa tiếp nhận được. Càng lúc cậu càng có nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời cho dường như tất cả mọi thứ.
Cậu ta suy nghĩ đăm chiêu về những gì mình vừa có được và sắp xếp nó lại lần nữa. Nhưng phần lớn là Ryoshu đang cố hợp lý hóa thì đúng hơn.
‘Khả năng cao đây chính là... bản cập nhật mà nhà phát triển game đã thêm vào chăng.’
Tông giọng đó lại cất lên lần nữa từ khoảng không trắng vô tận đấy.
“Ta sắp hết sức mạnh để gánh chịu Nhân quả rồi... ta thông báo trước là trong thời gian dài sắp tới... Thẩm quyền mà ta trao cho ngươi, Hệ thống, sẽ biến mất tạm thời. Vì bảo vệ ngươi mà ta đã phải can thiệp thẳng vào thế giới con người. Điều đó đã rút đi một lượng lớn sức mạnh của ta... Cùng với đó là 1 số hình phạt chết người khác mà... ngươi không cần biết làm gì cả.”
Dường như sức mạnh của giọng nói đó càng ngày càng yếu đi. Có lẽ mọi thứ sắp quay trở lại như cũ rồi.
[Ngươi hãy cứ cố gắng sống sót tiếp đi... ta sẽ quan sát từng hành động của ngươi như những lần trước vậy.]
[Chỉ là ta sẽ không cứu ngươi được thêm lần nào nữa đâu... nên đừng phạm sai lầm ngu ngốc nữa.]
Thực thể đó giờ đã quay ra dùng âm thanh lạnh lẽo và máy móc của Hệ thống.
== [Đây là những dòng cuối cùng mà bạn có thể đọc được] ==
== [Thông tin của bạn đã được bảo mật bởi Thực thể ▯▮▮▮▯▯] ==
== [Thẩm quyền “Hệ thống” của bạn đã bị tắt đi] ==
[Tạm biệt Amemura Ryoshu]
‘Cái quái gì vậy... không thể nào...? Hệ thống!’
Sau đó bảng trạng thái cậu đã hiện lên như thể một món quà lần cuối trước khi biến mất đi vậy.
[Thanh trạng thái]
-Tên: Amemura Ryoshu
-Chủng tộc: Con người
-Bậc: Không phân hạng
-Thông số
+[Mana]: 21 (E-)
Lõi: 1
Vòng: 3
Mạch: 12
+[Chỉ số Chính]
Sức mạnh: 8,2 → 10,3 (F-) (!)
Chịu đựng: 11,4 → 12 (F-) (!)
Nhanh nhẹn: 9 → 10,2 (F-) (!)
Trực giác: 11,2 → 13,5 (F-) (!)
(+1% Tỉ lệ Chí mạng)
+[Chỉ số Phụ]
Quyến rũ: 1 (Không xếp hạng)
Hồi phục: 41 (C-)
Trí tuệ: 10,1 → 15,3 (F) (!)
Thích nghi: 90 (SS+)
Những dòng chỉ số và kỹ năng của cậu dần biến mất đi. Và cho đến khi mà chính cái bảng hệ thống màu xanh thường thấy của cậu cũng tan biến hẳn đi. Ryoshu giờ đây dù có dùng cách nào cũng không thể gọi nó lên lại được nữa. Hệ thống của cậu đã hoàn toàn bặt âm vô tín.
‘Sắp tới... mình sẽ cần mua một chiếc đồng hồ điện tử mới rồi...’ - Ryoshu trút một hơi thở dài.
Không gian màu trắng xung quanh sau khi cậu chớp mắt lần nữa thì đã hoàn toàn được thay thế bởi khung cảnh tối đen của thành phố.
“... Mình quay lại thành phố Distinct rồi... đến lúc đi về rồi.”
Ryoshu trùm chiếc mũ áo hoodie lên và bắt đầu đi ra khỏi con hẻm. Mặt cậu thì vẫn đeo chiếc mặt nạ đó không hề rời.
Ở một khu phố tối đen như mực, người dân quanh đây đang đi lại quanh đây, tạo nên bầu không khí nhộn nhịp phá vỡ sự yên tĩnh thường thấy. Ánh đèn từ chiếc biển quảng cáo trên những tòa nhà khổng lồ chiếu rọi xuống các con phố.
Cậu vẫn cảm thấy khá choáng váng với công nghệ hiện đại. Đặc biệt là sau mấy ngày chưa tiếp xúc với không khí đô thị nơi đây.
Ryoshu vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống để cố gắng che đi những vết bỏng cấp độ ba của mình. Cơ thể cậu vẫn còn đau nhức kinh khủng sau trận chiến vừa rồi. Da gà cậu ta thì vẫn vô thức dựng lên sau khi gặp tên hoàng tử chết tiệt kia.
‘Liệu hắn ta có đi săn tìm mình như lời hắn nói không...’
Không, chắc chắn là hắn ta sẽ săn cậu. Ryoshu biết rõ điều đấy. Những thợ săn của công hội Nguyệt thực sẽ ngày đêm đi tìm các manh mối về cậu theo lệnh của tên hoàng tử Volkov đó.
‘Nếu mà bị phát hiện... những Thức tỉnh giả từ cấp bậc A trở lên... hay thậm chí là S hay tệ hơn nữa là SS sẽ đến trực tiếp chỗ mình. Lúc đó mình có trốn bằng trời... mình phải ẩn dật một thời gian rất... rất dài rồi...’ - Đang nghĩ ngợi đăm chiêu và vừa đi, Ryoshu vô tình va phải một ai đó.
Khi hai người va vào nhau thì cả hai đều ngã cùng lúc.
Nhưng dường như người đó có người đỡ nên không ngã hẳn xuống đất như cậu ta.
"Cậu có ổn không, Esther?” - Giọng nói trong trẻo và đầy sự quan tâm đó khiến Ryoshu nhớ đến một người.
Nhưng điều quan trọng và cũng là kì lạ nhất... đó chính là cái tên mà cậu vừa vô tình nghe thấy.
Nó thuộc về dàn nhân vật chính.