Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 27: Học viện Spiral
[06:24 Thứ năm, ngày 24 tháng 8 năm 2023]
Renggg.
Ryoshu chợt tỉnh giấc bởi chiếc đồng hồ báo thức. Cậu nhanh chóng tắt nó trước khi nó làm cậu điếc tai. Tắt xong cậu lại nằm lên giường và ôm Fumiya tiếp.
‘5 phút nữa thôi mà...’
Nhưng chợt nhớ đến việc hôm nay là một ngày trọng đại, Ryoshu cố gắng gượng ngồi dậy để tỉnh táo hơn chút. Sau đó cậu nhận ra giường mình như đống hổ lốn vậy. Một đống chăn ở dưới đất chính là thành quả trong một đêm qua của cậu.
‘Dáng ngủ của mình... đúng là xấu thật. Có khi đó là lý do mình vẫn là trai tân chăng?’
Ryoshu chỉ đang tự ngụy biện cho sự bừa bãi của bản thân mà thôi. Đấy chắc chắn một tỷ phần trăm không phải là lý do chính.
Cậu ta đứng lên và vươn vai một cái thật dài. Chiếc cửa sổ tối om hôm qua đã thay thế bằng cảnh bình minh chớm nở. Ánh sáng ban mai chiếu vào một phần căn phòng và vang vọng khắp nơi.
“Xin chào thế giới!” - Cậu đứng dang hai tay lên trời và hét lên thật to. Thật may là căn phòng này có có cách âm chứ không cậu đã chết vì nhục rồi.
“Vậy là mình ở đã ở trong game được một tuần rồi ha.”
Và cuối cùng cũng đã đến buổi kiểm tra phân lớp mà cậu hằng mong đợi. Hôm nay là ngày mà Cốt truyện Chính sẽ bắt đầu chính thức.
‘Mình không cần chung lớp với nhân vật chính... nhưng ít nhất thì càng sát thì càng tốt. Như thế thì mình dễ bề quan sát và hành động hơn.’
Trước tiên cậu phải cố gắng tắm rửa sạch sẽ lại lần nữa để cố gắng không tạo ấn tượng đầu xấu với người khác.
‘Chả biết đây có phải nỗ lực trong tuyệt vọng không nữa?’
Cậu thở dài một hơi và ngắm nhìn cơ thể cậu trong gương. Cơ thể cậu đã cứng cáp hơn rất nhiều và cậu dường như có thể nhìn thấy một chút cơ bắp đang dần được hình thành.
Đó là do chỉ số Chính của cậu đã tăng lên khá nhiều so với trước đây, thành quả nỗ lực đánh nhau với con trùm cộng với việc dùng thuốc tăng trưởng. Cơ mà Ryoshu vẫn còn lại ba bình thuốc nên sắp tới cậu sẽ lại phải trải qua cảm giác kì lạ đó.
“Dù hiệu quả đấy nhưng mà tí nữa mình đã chết rồi. Chắc chắn sẽ không mạo hiểm một cách không cần thiết bao giờ nữa.” Ryoshu thề với bản thân sẽ không bao giờ dùng thuốc vào những lúc như thế nữa.
Sức mạnh và Nhanh nhẹn không tăng nhiều như cậu mong muốn, có lẽ là do cậu không tập phần đó nhiều như hai chỉ số Chịu đựng và Nhận thức. Nhờ quá trình luyện tập căng thẳng và kéo dài, sức chịu đựng của cậu ta tăng lên nhanh chóng, và Nhận thức là nhờ quá trình luyện tập bắn cung và tác dụng “phụ” của kỹ năng Cái chết Trước mắt.
Chỉ số Nhận thức càng cao thì cậu càng cảm nhận được nhiều thứ hơn trong môi trường xung quanh. Ngoài ra nó còn ảnh hưởng đến khả năng phản xạ nhanh chóng của Ryoshu, khiến cậu ta có thể phản ứng mau lẹ hơn trước đòn tấn công của con trùm Slime lần trước.
Và nhờ vào việc cậu lên được hạng F chỉ số Nhận thức, cậu ta đã mở khóa được một thứ mới. Cũng may mắn là trước khi hệ thống bị tắt đi thì cậu đã nhìn kịp dòng chữ đó. Và đó chính là 1% Tỉ lệ Chí mạng vĩnh viễn, tức là cậu không cần kích hoạt thêm một kỹ năng hay một trang bị nào thì cậu cũng có thể gây ra Đòn đánh Chí mạng.
Chỉ là Ryusho sẽ cần rất nhiều may mắn mà thôi.
Ngoài ra, nhờ quả chí mạng của cậu mà đòn đánh mới có đủ lực để xuyên qua cơ thể bên trong cứng như thép của con trùm đó.
‘Có lẽ... lần này mình có thể thử nâng Tỷ lệ chí mạng lên 100% chăng? Một lối chơi mình chưa từng thử trước đây bao giờ cả...'
Đó là một ý tưởng khá điên rồ đối với một game thủ Rainfall Disorder như cậu. 100% Tỉ lệ Chí mạng là thứ mà hầu như tất cả các game thủ chuyên nghiệp đều từng nghĩ đến. Nhưng mà để thực hiện thì điều đó gần như là không thể, các chỉ số của vũ khí và vật phẩm đều chỉ tăng đến tối đa là 70% mà thôi.
‘Cơ mà 70% cũng là khá cao rồi.’
Ryoshu lấy trong nhẫn ra tất cả các đồ đạc và vứt đi những thứ không cần thiết nữa, như là các mũi tên hỏng giữ lại để tái sử dụng trong trường hợp tồi tệ hay là những mũi tên tự làm. Những mũi tên tốt thì cậu ta đã dùng sạch trong Ngôi đền bậc C đó hết rồi.
‘Tí mình đến học viện thì mình chắc chắn sẽ nhớ lấy thật nhiều mũi tên mới được.’
Ryoshu nhìn lại vào gương trong nhà tắm. Cậu quyết định thay đổi bộ quần áo mà mình đã mặc khi gặp tên hoàng tử đó bằng một bộ quần áo hoàn toàn khác. Lần này cậu chọn những áo phông trắng tinh có chút hoa văn đen để mặc chính. Sau đó cậu khoác thêm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt bên ngoài. Và để tô điểm cho phần trên sáng sủa thì cậu mặc một chiếc quần ống rộng với nhiều chiếc túi trang trí.
‘Không quá tệ ha? Trông mình cũng đẹp trai phết!’ - Ryoshu ngắm nghía mình trong gương và tự khen lấy khen để.
‘Tác dụng của lọ thuốc khá có tác dụng ha? Sang ngày mới nên nó tăng thêm... nếu không nhầm là 0,3 chăng? Giờ mình vẫn hơi xấu xí so với trước đó... cơ mà thì không tệ bằng ngày hôm kia được... Mình chỉ cần kiên nhẫn mấy chục ngày đầu ở học viện là mình sẽ trở thành một trong những người đẹp trai nhất luôn.’
Cậu cầm cây cạo râu lên trong vô thức mà quên mất rằng giờ mình đã vào thân phận của một cậu nhóc 15 tuổi trẻ trung rồi. Ryoshu đã nhiều lần quên đi điều đó.
‘Có lẽ đó là là lý do mà mình có phần hơi bộc trực hơn so với trước kia chăng? Thích thầm một cô bé bằng tuổi luôn mà? Cơ mà tuổi thật mình là 22... thế chẳng phải điều đó sẽ khiến mình thành một thằng lolicon à?’
Ryoshu lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi. Cậu ta kết thúc buổi sáng phòng tắm bằng việc chăm sóc da. Cậu đắp lên mặt lớp kem dưỡng ẩm và serum. Cũng may là ở quán net cà phê này có sẵn đồ cơ bản để dành cho khách hàng.
Sau đó, cậu vào lại trong phòng máy và xóa toàn bộ lịch sử duyệt web đi để đề phòng. Giờ đây những dấu ấn này vô cùng nguy hiểm đối với một người đang bị truy nã không công khai như cậu.
Các sát thủ cấp bậc cao sẽ liên tục lục tung những chỗ khác nhau chỉ đến khi tìm ra được cậu mà thôi. Điều đó lại càng khiến việc chui vào bên trong học viện hiện tại là ưu tiên cấp bách của Ryoshu.
‘Không phải lúc nào cũng có một mục tiêu đơn giản như mình mà lại trị giá đến tận nửa tỷ RC đâu...’
Cậu soạn lại đồ đạc, hoặc ở đây trong trường hợp này thì là cất đồ vào chiếc nhẫn. Ryoshu nhìn lại quanh căn phòng lần cuối với khuôn mặt tiếc rẻ.
‘Đến lúc đi kiểm tra tại Học viện Spiral rồi ha?'
----0w0----
Chiếc xe buýt bay phóng băng băng trên những con đường cao tốc được dựng trên trời. Xung quanh xe cậu là những chiếc xe bay với những kích thước to nhỏ khác nhau.
'Lần đầu tiên mình được tận hưởng nền văn minh nhân loại hiện đại.' - Ryoshu không thể không thấy kinh ngạc trước thứ công nghệ tối tân này được. Ở trong game bản máy tính thì cũng có... cơ mà nó lại không thực tế như trong phiên bản này.
Ryoshu có thể cảm nhận được sự êm ái của chiếc ghế trên xe, nghe tiếng trò chuyện của những hành khách đáng mến khác trên xe, ngửi thấy một mùi hương khá êm dịu từ những chiếc máy xịt mùi thơm tự động. Và tất cả những giác quan đó chỉ tô điểm thêm cho quang cảnh phía bên cạnh cửa sổ của cậu mà thôi.
Xe buýt ở đây không chạy bằng xăng như trước mà họ đã cải tiến chiếc xe để sử dụng Mana để có thể bay. Đúng hơn là nó cách mặt đất khoảng nửa mét để xe không rung lắc thêm để hành khách không bị chóng mặt, buồn nôn.
Ryoshu trước cũng là người dễ bị say xe nên điều này là một trong điểm cộng đầu tiên từ khi đến thế giới này.
Đột nhiên, một số hành khách trên xe buýt đều ngước nhìn về phía cậu, hay đúng hơn là đằng sau cậu.
"Đó có phải là Học viện Spiral không?!"
"Trông nó xịn sò thiệt."
Một số những thanh niên trẻ tuổi đều đến đứng sát bên cửa sổ để có thể ngắm nhìn rõ hơn khuôn viên của học viện đó.
Vậy là sau một tuần vất vả thì cuối cùng Ryoshu cũng đã bước chân đến lãnh địa của Học viện Spiral.
Ngôi trường thực chất nằm ở đỉnh đồi Oliver Pigeon. Đáng lẽ bình thường sẽ chẳng ai có thể thể nhìn thấy được từ xa như này. Tuy nhiên, vì công trình đó to khổng lồ và vô cùng tráng lệ nên đứng từ tận chỗ này thì mọi người ai cũng có thể thấy được học viện.
Đã thế sân trường của nó còn rộng đến nỗi phải đi bằng xe buýt từ cổng chính vào đến chỗ cổng trường.
‘Di chuyển trong game thì cũng vui đấy... cơ mà tỉ lệ nó thật quá nên đi lại mệt mỏi khủng khiếp luôn.’ - Cậu nhớ lại quãng thời gian cực hình khi mà phải đi bộ trong học viện. Đó là một trong những trải nghiệm tệ nhất của cậu khi chơi game này.
Những người hành khách bên cạnh Ryoshu trong khi đó thì vẫn đang bàn tán về ngôi trường số một thế giới đó. Chính vì lẽ đó mà chả trách được khi mà vào được học viện này là ước mơ của đa số các Thức tỉnh giả nhỏ tuổi, còn có tương lai xán lạn.
"Ôi chúa ơi, tao cũng muốn học ở đó quá mày ơi."
"Đừng mơ mộng nữa! Bố thằng điên, mày nghĩ loại như mày có thể vào được một trong những học viện hàng đầu thế giới hả? Chỉ có những người giỏi nhất mới có cơ hội vào được trường thôi."
"Thằng chó, mày có cần phải sát muối vào vết thương của tao thế không?!"
Ryoshu nhìn hai cậu bạn cùng lứa tuổi tranh cãi sôi nổi với nhau về nơi mà cậu sắp đặt chân đến.
'Thật ra, vào trường không khó đến thế... Mình nhớ là ngoài thư giấy thiệu ra thì chỉ cần có hai điều kiện khá đơn giản: một là có giấy chứng nhận Thức tỉnh giả của Chính phủ và hai là làm bài kiểm tra kỳ thi tuyển sinh của trường đấy.'
Chỉ cần có hai chỉ số từ hạng F trở lên thì sẽ được công nhận là một Thức tỉnh giả. Trước đây cậu ta thậm chí còn không có Mana thế nhưng cậu vẫn có thể vào trường này như thường lệ.
‘Kỳ thi tuyển sinh ở đây hình như sẽ chỉ yêu cầu thi lý thuyết khá dễ mà thôi... Ngoài những môn Toán, Văn và Anh như bình thường thì sẽ có thêm những bài thi lý thuyết đặc biệt khác như Ma pháp hay Lịch sử của Cuộc chiến thứ ba.’
Cơ mà những môn đó chỉ cần học thuộc chứ không cần quá hiểu rõ bản chất đến vậy. Vì thế nên nếu học tập đàng hoàng và ôn lại nhiều thì kiểu gì cũng có một suất vào trường. Đó là lý do nhân vật rác rưởi như Ryoshu cũng có thể vào được trường được mà không cần kỹ năng quá kinh khủng.
Nhưng điều khắc nghiệt chính là khi đã vào bên trong học viên rồi. Các em học viên năm nhất sẽ luôn có kỳ thi kiểm tra chất lượng. Mỗi năm học viện Spiral thường đuổi ít nhất là 10 học viên đi vì chất lượng kém hoặc không đảm bảo.
‘Có lẽ nhân vật của mình cũng thuộc loại nhân vật sẽ sớm bị đuổi học vì kỹ năng và chỉ số thảm hại của mình. Chả biết sao nhóc đấy lại cố gắng vào cái trường chết tiệt này với khả năng chiến đấu tệ hại như thế? Có lẽ là... ngưỡng mộ, ảo tưởng, hoặc... là vì tình yêu chăng?’
Theo như những gì Ryoshu nhớ về cuộc đụng độ vào ngày hôm qua với nhân vật chính thì Esther có nói là cậu nhóc mà cậu đang chiếm hữu cơ thể này có lẽ khá thích Charlotte. Đó có lẽ là lý do chính cậu nhóc đó chuyển đến trường này.
'Nhưng ai ngờ đâu lại còn tỏ tình thất bại nữa chứ.' - Ryoshu cảm thấy có chút thương hại với chính nhân vật mình.
Thế là cũng giải đáp được một số khúc mắc từ khi đến thế giới này. Biết thêm một chút về nhân vật mình đang điều khiển cũng chẳng hại gì cả. Ngược lại, nếu không biết gì mà gặp những nhân vật đã từng quen biết như Esther hay Haruki như lần trước, Ryoshu trông sẽ còn khả nghi hơn nữa.
‘Nhưng mà chắc vì vết thương của mình nên họ không nghĩ ngợi quá nhiều về điều đó đâu... hoặc có lẽ là không thân nhau đến thế mà chỉ nằm ở mức người quen thôi.’
“Ê mà tao nghe bảo kỳ thi kiểm tra chất lượng học viên hàng năm khó cực kì luôn đấy!”
“Đúng rồi mày... quan trọng không phải là mày có vào được hay không. Mà là liệu mày có thể chịu được áp lực của việc học tập ở đây hay không mới đúng.”
Bỗng nhiên có thêm hai cô gái nữa xuất hiện từ đằng sau hai cậu thiếu niên kia. Một cô gái tóc đen trông khá tiểu thư, người còn lại thuộc tuýp người năng động với mái tóc ngắn màu nâu. Họ nói liến thoắng tỏ vẻ khá am hiểu về học viện Spiral.
“Ở học viện mà hầu hết học viên đều là thần đồng hoặc là những nhân tài được đào tạo từ nhỏ, ông sẽ chẳng là cái đinh gì cả. Nên nghiễm nhiên những gì tốt nhất thì đã nằm hết trong tay những thành phần đó rồi. Kể cả học bổng!”
“Chưa kể là các ông sẽ cực kì áp lực khi học cùng những người giỏi như vậy. Ông phải biết là nhiều lúc chưa đến kỳ thi tuyển sinh thì những người kém sẽ tự rút khỏi học viện luôn!”
Nói xong, khuôn mặt của thanh niên có vẻ muốn vào học viện đó trông trắng bệch hẳn ra. Có lẽ đây là cảm giác khi mà ước mộng của mình liên tục bị vùi dập như vậy.
Ryoshu nhìn thấy khung cảnh đấy cũng chỉ có thể cười thầm trong lòng. Những gì mà các cô gái đó vừa nói hoàn toàn chính xác. Và cậu sẽ phải trải qua những điều đó liên tục ở một môi trường cạnh tranh kinh khủng như vậy trong suốt mấy năm tới nữa. Nhưng quan trọng nhất là cậu sẽ đối đấu với những thứ đó với tư cách là người yếu nhất học viện.
Quay lại buổi họp mặt hôm nay, đây chính là buổi gặp đầu tiên của các sinh viên năm nhất chỉ trong khoa Chiến đấu, tất nhiên trong đó có cả Ryoshu. Nhưng ngoài ra đó cũng là ngày thi để phân 500 học viên vào các lớp khác nhau, cụ thể là từ lớp E đến lớp A.
Lớp A bao gồm những học viên có chất lượng cao nhất, ngược lại thì lớp E là thấp nhất.
Dù có những khoa khác nữa nhưng mà khả năng chiến đấu là yếu tố quan trọng nhất để trở thành một Anh hùng hoặc ít nhất là một Thức tỉnh giả mạnh mẽ.
'Nếu bạn muốn cứu người khác, trước tiên bạn phải có khả năng và sức mạnh để tự cứu mình. Nếu không thì bạn sẽ chẳng cứu được ai cả.' - Đó là câu châm ngôn trứ danh mà Ryoshu cực kì thích của thầy hiệu trưởng học viện Spiral - Thomas Oliver, người sở hữu địa phận chính thức của ngọn đồi đó.
"Trạm dừng tiếp theo là học viên Spiral." - Một âm thanh trong trẻo phát ra đâu đó trong chiếc xe. Và một lúc sau, Ryoshu đã có thể nhìn thấy đích đến rồi.
Chiếc xe buýt sau khi đã đến trạm xe thì dừng lại để thả học sinh ra. Trạm dừng đó được đặt khá gần cổng học viện.
Những học sinh đi ra lũ lượt vào trong khuôn viên của học viện Spiral. Và một số những hành khách vừa rồi trên xe cũng là học viên năm nhất khoa Chiến đấu. Ryoshu cũng bước xuống xe buýt nhưng có phần rụt rè hơn những học viên kia.
Những cô cậu ấm vừa nói chuyện xì xào ở gần chỗ cậu giờ đây lại nhìn Ryoshu với vẻ mặt có vẻ khá ngưỡng mộ cậu. Cơ mà họ cũng không nhìn được lâu khi mà khuôn mặt cô gái tiểu thư xinh nhất kia đang nhăn mặt lại trông có vẻ khá kinh tởm trước sự xấu xí của cậu.
Và tất nhiên là Ryoshu thấy được hết những gì đang xảy ra.
‘Cô không cần phải... làm vẻ mặt như vậy đâu. Sự tự tin của tôi sẽ chạm đáy mất.’
Những học viên đi đến cổng trường cùng nhau nhưng lại chẳng chào hỏi hay nói chuyện gì cả. Có lẽ một phần vì không quen biết và phần còn lại là vì cảm giác căng thẳng. Cậu ta cũng không quan tâm đến điều đó lắm vì cậu thuộc cả hai thành phần.
Bước vào cổng trường với thiết kế cổ kính vĩ đại, Ryoshu có thể thấy luôn một vài nhân vật phụ với hàng trăm nhân vật quần chúng vô danh. Tuy nhiên, cậu lại không thể tìm ra được dáng hình của các nhân vật chính.
‘À đâu... Esther với Haruki kia rồi... Thảo nào cứ thấy lạnh gáy.’
Cô gái điên khùng lần trước mắng chửi cậu giữa đường - Esther White - hiện đang ở cách cậu vài chục mét về phía mười giờ. Bọn họ đang đứng với nhau ở gần chỗ hàng cây hoa anh đào đang nở rực rỡ kia.
Những bông hoa anh đào rơi xuống lại càng tô điểm nét đẹp của hai người nhân vật chính lên. Bọn họ nói chuyện cười đùa rất có duyên.
‘Cô ta có nhiều nét đẹp phết đấy chứ... nhưng mà khá xấu tính xấu nết.’ - Ryoshu hoàn toàn có thể thấy được cái liếc mắt của cô về hướng mình.
Đúng là không bàn cãi được khi nói về Esther White, cô gái đứng thứ hai học viện với mái tóc trắng khói cùng đôi mắt đỏ đặc trưng của nhà White. Sự kiêu căng không giới hạn của cô ta cũng từ việc cô thuộc một trong Ngũ đại Gia tộc.
‘Hình như trong game cô ta thích nam chính Takahashi Haruki đúng không? A... tuổi trẻ và thanh xuân các thứ...’ - Ryoshu nhìn sang người đứng bên cạnh Esther.
Sau khi nhìn ra Ryoshu xong thì Takahashi Haruki, nam chính của tựa game Rainfall Disorder, quay ra và vẫy tay chào cậu cùng với nụ cười trong sáng và thân thiện.
‘Cười đẹp thế thì thảo nào khối đứa con gái mê như điếu đổ. Thậm chí còn là đổ như domino luôn ấy chứ.’
Cậu ta cũng vẫy tay chào lại và không để tâm đến việc mình đang thể hiện cảm xúc cho lắm. Sau khi chào hỏi thì Ryoshu quay ra và đi khảo sát thị trường tiếp:
‘Xem nào... liệu có nhân vật nào tiềm năng không... sau này mình có thể làm quen để lợi- tận dụng họ không nào?’
Sau khi tất cả 500 học viên đã đến đầy đủ và đứng có hơi lộn xộn, cậu cũng đã tìm được một số nhân vật chủ chốt trong tương lai. Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng nhiên, cậu nghe được tiếng búng tay vang vọng từ hư không lan đến tận đây.
Vừa chớp mắt cái, mỗi học viên bao gồm Ryoshu đã ngồi trên một chiếc ghế. Xung quanh họ tối tăm cho đến khi đột nhiên có tiếng đèn sân khấu. Ánh đèn sân khấu hướng đến một bóng người cao lớn.
Người đó bước lên thứ có thể coi là một cái bục giảng. Mỗi bước đi của người đó đều tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ và cảm giác như có thể giết chết người bình thường nếu như không kiềm chế thêm.
“Chào mừng các trò đã bước vào năm học đầu tiên tại học viện Spiral! Ta là Thomas Oliver và bằng cách nào đó thì ta là hiệu trưởng nơi đây.” - Ông ta nói xong rồi mỉm cười nhìn các em học viên năm nhất, những thế hệ tương lai đầy triển vọng của học viện Spiral.