Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 28: Buổi kiểm tra Phân lớp
Lời nói của thầy hiệu trưởng học viện Spiral có sức nặng lớn đến mức không ai dám hé miệng nói một lời nào cả. Thậm chí có học viên nào đấy còn nín thở hẳn luôn.
Dừng lại một quãng vừa đủ để đảm bảo các học viên đã nghe rõ, ông ta mới nói tiếp những lời còn lại:
"Hôm nay chưa phải ngày khai giảng nên thầy không có gì nhiều để nói cả. Thầy chỉ mong các trò sẽ tìm được lớp học xứng đáng với kỹ năng và tài năng của mình."
Ông ta bắt đầu nhìn từ hàng cuối đến những người ở hàng đầu. Có lúc Ryoshu dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của thầy dừng lại hẳn chỗ cậu.
“Chúng ta có khá nhiều học viên tiềm năng ở đây đấy... có lẽ năm nay sẽ thú vị lắm đây.” - Thầy hiệu trưởng nhìn thêm những người xung quanh cậu, chủ yếu là dừng lại ở một số thành phần đặc biệt.
‘Chắc là ông ta nhìn nhân vật chính chứ nhỉ?’
Nhưng mà cậu ta nghĩ lại thì có lẽ đó chỉ là ảo giác khi mà có nửa nghìn người đang ngồi tại đây. Chẳng có lý do gì ông ta lại nhìn vào một kẻ chả có gì đặc biệt như cậu. Trừ khi đó là ngoại hình “nổi trội” của cậu ta thì...
"Thầy rất mong đợi vào màn trình diễn của các trò hôm nay. Hãy tỏa sáng hết mình đi nào... các viên ngọc thô của thầy.” - Sau khi quan sát xong tất cả học sinh ở đây, ông ta mới nói tiếp. Bỗng dưng thầy hiệu trưởng giơ tay trái lên kiểm tra thứ gì đó trông giống như đồng hồ rồi nói:
“Bài kiểm tra phân lớp sẽ bắt đầu..." Thầy dừng thêm một quãng nữa, có lẽ ông ta là một người thích làm cho mọi thứ trở nên gay cấn hơn. Và càng chờ lâu thì Mana xung quanh không gian này càng trở nên dày đặc hơn.
Bàn tay phải ông giơ lên trời từ từ trước sự quan sát của tất cả mọi người. Tiếp đến, hai ngón tay giữa và cái chạm vào nhau và giữ ở đó thêm một lúc.
"Ngay bây giờ."
Khi hiệu trưởng vừa dứt lời, một lần nữa tiếng búng tay lại vang ầm lên. Không chỉ có Ryoshu mà tất cả các học sinh ở đây đều cảm thấy một lượng Mana khổng lồ tựa ngọn núi Everest xuất hiện xung quanh họ. Và khi họ chớp mắt lại một cái thì họ đã ở tại một địa điểm hoàn toàn khác..
Đó là một tòa chung cư bị bỏ hoang, nhìn từ trên xuống thì giống như chữ O hình vuông vậy. Ở giữa tòa nhà thì để trống. Và hiện giờ tất cả bọn họ đang ở giữa một khu rừng. Khu rừng đó trải dài đến tận chân trời. Dù có cố nheo mắt đến mức nào thì cậu ta cũng không thể thấy được thứ gì nằm ở đằng đó.
Và có lẽ cậu cũng không phải là người duy nhất thấy thắc mắc về điều đấy.
Họ đang ở tầng thượng của tòa nhà cao tầng đó. Nó cao phải đến ba mươi tầng khi mà ngọn gió lùa qua ớn lạnh đến kinh khủng.
‘Cao vậy trời? Lỡ mà có người trượt chân ngã xuống thì chết luôn à?’ - Ryoshu cố nhìn xuống trước khi nhanh chóng bỏ đi ý định điên rồ đó.
Nhưng bù lại cậu vô tình thấy trên áo mình có một cái bảng hình chữ nhật màu trắng với nét bút màu đen ghi một con số dài ba chữ số - 500.
‘Mình đeo nó từ lúc nào vậy...? Hình như lúc nãy mình cũng thấy Esther với Haruki đeo thứ trông như này mà nhỉ? Ai đeo hộ mình vậy? Hay cái này là tự động luôn?’
Lúc đầu thì trí nhớ phản bội cậu ta nên Ryoshu không nhớ ra được ngay cơ mà khi nhìn ra xung quanh và đặc biệt là cô gái với mái tóc màu trắng khói đang đứng với nhóm bạn của mình, Esther White.
Khác với cậu ta, cô ấy có con số 001 trên ngực áo. Và khi cậu nhìn ra những người bạn khác của cô, nào là 002 trên áo của nam chính Haruki, hay 003 của Charlotte. Và cuối cùng là Volkov Katia với con số 004.
Katia bỗng nhiên hướng mắt về chỗ cậu ta một cách vô tình. Ryoshu may mắn đã quay kịp trước khi ánh mắt hai người chạm nhau.
‘Tí nữa thì...’
Ryoshu giờ đây đã nhận ra ý nghĩa của cái thứ chết tiệt này.
‘Minh biết cơ thể này trước đây kém cỏi rồi mà... chỉ là không ngờ lý thuyết cậu nhóc của cơ thể này cũng tệ hại không kém...’ - Cậu ta trút ra một hơi thở dài não nề.
Ryoshu có thể cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ đến mức có thể giết người luôn vậy. Một bóng hình xuất hiện ở giữa đám đông đột nhiên va vào tầm mắt cậu.
Và một cậu nhóc ngẫu nhiên nào đó đứng ở ngay đó giật mình khi nhìn thấy sự xuất hiện mãnh liệt ấy trước mắt. Tên nhân vật quần chúng đó ngã xuống đất và có vẻ như khá kinh hãi.
Nhưng trái ngược với sự đáng nghi của người mới xuất hiện thì hắn ta lại giơ tay ra và đỡ cậu nhóc đang ngồi dưới đất lên.
“Thầy xin lỗi vì đã hù trò một vố như vậy. Haha. Lần sau thầy sẽ cẩn thận hơn tí nhé.”
Người tự xưng là thầy đó có một vẻ ngoài thư sinh khá phổ thông cùng với một cặp kính vuông vức. Mái tóc của thầy ấy có màu đen ngả xanh dương chút.
‘Trông mọt sách thế... nhưng trông quen quen...’ - Ryoshu cảm giác hành động này có chút quen thuộc. Thường thì các giáo viên khá không thân thiện với những học sinh mới vào, trừ những viên đá quý mà thôi.
Nhưng mà trong số những giáo viên đó thì có độc một người là khác biệt. Đến giờ cậu ta mới nhận ra người đó là ai.
'A... đây là giáo viên chủ nhiệm lớp A-1 khóa của mình đây mà?'
Thầy giám thị ấy chính là Takagi Kenzo, một vị Anh hùng của Nhật Bản. Hiện ông ấy đang làm giáo viên tại Học viện Spiral để tìm hiểu thêm về các anh hùng của nước Anh.
“Được rồi, xin chào các trò. Thầy xin phép được giới thiệu đàng hoàng với các em. Thầy là Takagi Kenzo, một trong mười Thức tỉnh giả bậc SS duy nhất trên thế giới. Nghe có vẻ hơi khoe khoang ha? Haha.”
Những học viên gần đó khi nghe thấy cái tên đấy đều trở nên kinh hãi. Trước mặt họ giờ là một trong những tồn tại mạnh đến mức vô lý trên toàn thế giới. Không phải lúc nào cũng có thể gặp được một Thức tỉnh giả bậc A chứ đừng nói đến hạng S hay cao hơn nữa...
Đã thế Takagi Kenzo, một Thức tỉnh giả bậc SS+ mới đúng, còn được biết đến rộng rãi với sức mạnh áp đảo mọi con quái vật mạnh yếu khác nhau thông qua kiếm kĩ sấm sét của anh ta, kiếm kĩ Kaminari. Mỗi đòn đánh của thầy ta đều có tầm đánh rộng rãi và nguy hiểm đến chết người.
Nhưng điều đặc biệt nhất chính là tuổi tác của anh. Anh ta chỉ mới có ba mươi tuổi đầu mà thôi.
Thường con người ta sẽ mất đến hàng chục năm mà còn chưa chắc đã đạt đến cấp bậc A. Thế mà anh ta nghiễm nhiên lên luôn hạng SS+, khiến Takagi Kenzo trở thành người trẻ tuổi nhất thế giới đạt được thành tựu đấy.
“Có vẻ có mấy trò cũng biết đến tên thầy rồi ha? Xin chào các em, hôm nay thầy đến đây với tư cách là người kiểm tra và chấm điểm các em. Đúng vậy, bài kiểm tra hôm nay là bài kiểm tra Chiến đấu.”
Ánh mắt vui tươi của thầy trong một chốc lát đã trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Điều đó làm cho bầu không khí xung quanh trở nên câm lặng. Thấy không có ai hỏi gì thì thầy giám thị đó lại nói tiếp:
“Một trong các em học viên ở đây hẳn đã chiến thắng khi đấu với 1 con quái vật hạng E hoặc cao hơn rồi. Vì lẽ đó mà các em đã trở nên khá kiêu ngạo với khả năng thực chiến của mình. Nhưng thật sự thì các trò chỉ mới chiến đấu với những con quái vật chủng loài yếu ớt như Slime hay cùng lắm là Goblin. Chứ chưa từng gặp mặt những chủng loài quái vật cao cấp hơn. Ví dụ như Troll hay Hobgoblin.”
Bỗng nhiên hình ảnh của một con Troll hay Hobgoblin xuất hiện sừng sững trước mắt Ryoshu. Mỗi loài trong số chúng đều cao hơn con người gấp ba đến bốn lần.
‘Cái này là ảo ảnh ha?’ - Cậu đứng lại gần để nhìn kỹ hơn chút. Trong khi đó những học viên nhát gan thì đã vô thức lùi lại mấy bước rồi.
Thầy ấy nhìn lướt qua phản ứng của các em học viên kỹ càng. Sau đó, thầy mới quay lại về việc của mình:
“Khoảng cách sức mạnh giữa các chủng tộc yếu ớt với tầm trung là gần bằng việc các em so sánh cỏ cây với bầu trời rộng lớn kia. Mà các em hãy nhớ rằng... trong những Ngôi đền tương lai thì các chủng loài quái vật mới hoàn toàn sẽ có rất nhiều. Kinh nghiệm chiến đấu với những con quái vật bây giờ có thể nói là vô dụng nếu đem ra dùng.”
Những hình ảnh đó nhanh chóng đổi lại thành những loài quái vật kì lạ mà chưa ai từng thấy chúng cả. Chỉ trừ có Ryoshu là nhận ra những con quái đó.
‘Voidwalker...? Chúng xuất hiện sớm như vậy rồi sao?’ - Cậu ta xoa cằm trong khi nghĩ ngợi điều gì đó.
Nhưng thầy ta vẫn giải thích tiếp, làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của Ryoshu:
“Và con người cũng không phải là ngoại lệ. Có những người thức tỉnh hạng E yếu hơn những hạng E khác. Thậm chí là khoảng cách sức mạnh giữa họ là rất nhiều. Thế qua những gì ta vừa nói thì... các trò rút ra được điều gì không?”
Một số em học viên bắt đầu ngẫm nghĩ đăm chiêu. Một số người thì phán đoán câu trả lời nhưng lại không hợp ý của thầy lắm. Một số người thì bàn tán với bạn bè để đưa ra kết luận. Cơ mà đã quá muộn rồi khi mà Esther, học viên số 1 kỳ thi tuyển sinh đã đưa ra một câu trả lời.
“Em thưa thầy... có phải.. Chỉ số không phải là yếu tố tiên quyết sức mạnh của một người... hay sinh vật không ạ?”
Takagi Kenzo vừa nghe vừa mỉm cười. Trông có vẻ như thầy rất hài lòng về câu trả lời của cô nàng tóc trắng đó.
“Đúng vậy, chỉ số không phải tất cả... khả năng chiến đấu của các trò nằm ở những thứ khác nữa. Kinh nghiệm chiến đấu, chiến lược, lợi thế, bất lợi, trang bị và các kỹ năng. Và các kỹ năng thì các trò hẳn đã có một hai kỹ năng gì đó rồi. Tiềm năng, Đặc điểm hay thậm chí là hiếm hơn cả là Thiên bẩm.”
Thầy triệu hồi ra những thanh kiếm lơ lửng trên không. Sau đó nó bắt đầu di chuyển theo ý của ông thầy đó.
“Đây chính là Thiên bẩm “Bậc thầy của các Thanh kiếm” của thầy.”
Mỗi một cây kiếm lại di chuyển mượt mà như đang múa vậy. Trông chúng không chỉ đơn giản là chuyển động một cách vô tri vô giác. Mà chúng đều đang hợp tác với nhau và tạo nên những kiếm kỹ khác nhau như thể chúng có linh hồn vậy.
“Thiên bẩm có thể có sẵn khi chúng ta sinh ra... như là thiên mệnh vậy. Hoặc chúng sẽ xuất hiện từ một Tiềm năng hay Đặc điểm mà ta đã trui rèn hàng thập kỷ. Nhưng đến chính thầy cũng không biết điều kiện chính xác mà Thiên bẩm sẽ xuất hiện đâu. Nên các em hãy cứ cố gắng tập luyện hết mình nhé.” - Kenzo nói xong rồi cất toàn bộ những thanh kiếm đó. Chúng biến mất như thể chưa hề tồn tại vậy.
“Mà có vẻ hơi lan man rồi, hôm nay các em sẽ được kiểm tra khả năng chiến đấu của mình. Các em trước tiên hãy cầm vũ khí theo lựa chọn của mình nhé.”
Một loạt các loại vũ khí khác xuất hiện cho mỗi người để chọn. Các vũ khí đều có chất lượng giống y hệt nhau, chẳng có cái nào là hơn cái nào cả. Ryoshu cũng vì thế không chần chừ mà ngay lập tức chọn cho mình chiếc cung.
Nếu đem ra so sánh đàng hoàng thì thiết kế chiếc cung này còn thua xa so với Fumiya. Cơ mà so sánh thế cũng khá khập khiễng vì vũ khí của cậu là vũ khí linh hồn trong khi vũ khí này thì được sản xuất đại trà cho 500 học viên lận.
‘May quá... Fumiya đã nghe lời mình và không ra một cách tùy tiện nữa rồi.’
Trước khi đến chỗ xe buýt thì cậu đã dặn dò Fumiya cẩn thận rằng khi nào cậu cho phép thì nó mới có thể lộ diện ra ngoài.
Sau khi tất cả học viên chọn lựa vũ khí của mình xong, thầy Kenzo bỗng dưng chỉ vào toàn bộ những người có mặt ở đây và nói tiếp:
“500 người các trò... sẽ đấu với thầy.”
“Hả!!!” - Toàn bộ các học viên đều đồng thanh kêu lên.
“Yên tâm, thầy sẽ đeo chiếc nhẫn giảm toàn bộ chỉ số chính xuống hạng F, cấp bậc hầu hết của các em ở đây.”
Nói là làm, Kenzo đeo luôn chiếc nhẫn vào tay. Sức mạnh khổng lồ của anh ta giờ đây đã xuống cấp độ có thể chịu đựng được. Trước đó Ryoshu sẽ gần như không thể thở nổi chỉ vì sự xuất hiện của thầy.
“Các em có thể làm gì cũng được. Có thể đánh một mình hay là đánh theo nhóm. Thầy không quan tâm. Nhưng thầy cũng khuyên là nên đánh có hội nhóm với chiến lược đàng hoàng. Tuy nhiên, hãy nhớ là bài kiểm tra này vẫn không chấm điểm theo nhóm nhé. Mà là dựa trên thể hiện của từng cá nhân. Các em hãy lưu tâm điều đó.” - Thầy dặn dò kỹ càng từng chữ một như thể sợ sẽ có người bỏ qua chúng vậy.
Và ngay sau đấy Kenzo lại nhắc tiếp:
“Mục tiêu của các em là hãy cố gắng đánh trúng thầy... càng nhiều càng tốt. Dù thầy khá nghi ngờ là các trò có thể làm được điều đó. Vậy nên ai đánh trúng thầy sẽ ngay lập tức vào lớp A-1!"
Mọi người xung quanh cậu đồng thanh nuốt ực nước bọt cùng một lúc. Đó gần như là mục tiêu của tất cả mọi người khi đến đây vậy.
A-1 là lớp đặc biệt nhất trong khối A đó. Các học viên trong lớp này là những học viên tài năng và nhận được nhiều sự ưu ái nhất học viện. Các nguồn tài nguyên loại hiếm có cũng được đổ dồn vào lớp A-1 hơn những lớp bình thường. Đồng thời đó cũng là nơi mà các nhân vật chính và phụ chiếm đến hơn một nửa lớp.
"Các trò thấy hào hứng hơn hẳn đúng không? Yêu cầu quá dễ dàng luôn mà. Đánh trúng thầy một lần là sẽ vào lớp A-1 nhé!"
Ryoshu nghe đến đây cũng nổi lòng tham một chút. Lúc đầu cậu chỉ định vào khối A thôi... và nó vốn dĩ đã là một thử thách siêu khó với người thường như cậu. Vì từ đầu cậu cũng chỉ cần gần gần bọn nhân vật chính là được chứ không có định chung lớp hẳn...
Thầy Kenzo định bắt đầu thì chợt nhớ ra điều gì đó.
“À và quên mất là chắc em thắc mắc nãy giờ đây là ở đâu đúng không? Đây là một không gian ảo do thầy hiệu trưởng tạo nên. Nên các em cứ thoải mái tung hết sức mình đi! Và ngoài ra các trò hãy nhớ cái này nữa. Các trò sẽ bị loại ngay lập tức nếu như vũ khí các em đang cầm trên tay bị phá hỏng hoặc chính các em bị đánh ngất hoặc là chết nhé.” - Câu nói của ông ta mang cậu ta và tất cả 500 học viên trở lại hiện thực đầy khắc nghiệt.
Ryoshu có thể thấy rõ sự cẩn trọng của những học viên ở đây. Họ nắm chặt vũ khí của mình lại như thể sợ rằng thầy giám thị sẽ phá hỏng nó vậy. Vì dù đã giảm xuống bậc F rồi nhưng kỹ năng của thầy ấy vẫn còn đó.
“Sao các em sợ sệt thế... được rồi. Thầy sẽ chỉ dùng mỗi hai thức đầu của kiếm kĩ Kaminari nhé. Thầy đã giảm xuống hạng F rồi nên kiếm thuật của thầy cũng không mạnh như trước đấy đâu.”
Một số người trở nên thoải mái hơn một chút. Thậm chí có lẽ là hơi thoải mái quá mức. Họ trở nên khinh thường thử thách này vì nó hơi dễ dàng quá.
Ryoshu cũng không biết thử thách như nào cả vì đoạn này thuộc về trước khi cốt truyện game bắt đầu. Nên đây chính là lần đầu tiên của cậu ta thực hiện một thử thách mà chẳng có thông tin cụ thể nào về nó.
‘Mình cứ cố hết mình thôi... cố gắng giành đủ điểm vào lớp A... là được.’ - Cậu ta nhắm mắt lại và hít một hơi thở thật sâu.
“Thôi! Sau 5 giây thì thử thách bắt đầu. Cơ mà thầy sẽ cho các em thêm một phút để chạy đi và lập nhóm nhé. Nhưng nếu các trò đánh luôn thì thầy cũng không ngại phản kháng đâu đấy.”
Thầy ấy giơ tay lên trời và cố gắng ổn định lại bầu không khí nhốn nháo này.
“5... 4...”
Trong khi ông ta đếm thì mọi người bắt đầu chạy tán loạn lên như cái chợ vỡ. Người thì chạy xuống cầu thang, người thì nhảy trực tiếp xuống. Thầy ấy không có phản ứng gì quá nổi bật mà cứ tiếp tục làm việc của mình.
“3... 2...” - Kenzo nhấn nhá lại một lúc và sau đó dứt động lệnh.
“1!”