Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi
Chương 15: Bất cẩn
Rầm!
Đôi mắt Ryoshu mở ra ngay lập tức khi cảm nhận được rung chấn từ thân cây. Thứ âm thanh đó nhanh chóng truyền đến đôi tai mới tỉnh dậy của cậu.
Giác quan cậu vận động mạnh mẽ như thể đây là khoảnh khắc cuối cùng.
Ryoshu cảm nhận được không khí đang chảy ngược lên trên và đẩy tứ chi cậu lên trời.
‘Mình đang rơi tự do!’ - Đôi tay cậu chới với trên không cố gắng bám lấy gì đó nhưng không thể.
Ryoshu bèn triệu hồi ra chiếc ga giường. Sau đó, cậu cuộn nó lại thật nhanh chóng và ném thật mạnh xuống đất.
Tiếp theo đó, cậu quay lưng ra đằng sau thật nhanh chóng trong khi bản thân vẫn đang rơi với tốc độ chóng mặt.
Và chỉ nửa giây sau người cậu tiếp mạnh người vào chiếc ga. Chiếc ga giường êm ái đã giảm đi một phần lực rơi.
Ryoshu vội vàng vùng mình đứng dậy và thấy con Slime đang đập vào thân cây vừa nãy. Nhưng con quái vật lần này bé hơn rất nhiều so với con trước kia.
‘Chắc nó chỉ tầm bậc F thôi.’ - Ryoshu phân tích được sức mạnh nó thông qua việc quan sát ngắn gọn.
Lần này cậu ta đã nhớ rõ hai điểm yếu của chủng loài Slime.
‘Một là chúng chỉ cảm nhận được sóng âm và Mana xung quanh, hai là Lõi của nó được giấu trong cơ thể trong suốt của bọn nó!’
Ryoshu ngay lập tức lấy Mặt nạ Ẩn thân đeo lên mặt thật nhanh chóng và truyền Mana trực tiếp từ môi trường vào nó.
Sau khi đã kích hoạt chức năng Ẩn thân của nó rồi thì cậu mới mở lại Lõi Mana.
Ryoshu lôi ra cây kiếm và chạy thật nhanh ra chỗ con Slime đang không phòng bị chút nào.
Nó nghe thấy tiếng của cậu ta nhưng lại không thể xác định được vị trí. Do đó nó trở nên hoang mang khi tìm kiếm xung quanh. Nụ cười trên khóe môi Ryoshu dần hiện lên đắc chí.
“Đâm!”
Thanh kiếm đâm xuyên qua lõi nó trước khi con Slime có thể phản ứng kịp. Một lúc sau người nó nổ tung ra thành một bãi nước nhờn.
[Bạn đã tiêu diệt một Slime bình thường bậc F-!]
Cơ thể Ryoshu cảm giác như bị hút hết sức mạnh sau khi dùng quá nhiều Mana như vậy.
‘Chiến lược thì tạm thời thế cũng khá ổn rồi. Ngoại trừ lượng Mana mình có thể sử dụng được khá là ít.’ - Cậu ta tranh thủ nghỉ ngơi hết sức có thể để chuẩn bị cho cuộc chiến bất ngờ tiếp theo.
Ryoshu bắt đầu ra thu lại ga giường và gối.
Nhưng mà cậu ta tự dưng cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Thứ gì đó rất quan trọng.
Bỗng nhiên từ xa, Ryoshu thấy cuộn giấy dịch chuyển ở trên mặt đất.
Mặt cậu ta trong thoáng chốc biến dạng. Chân cậu thì đã chạy như bay đến chỗ đó từ khi nào rồi. Ryoshu lao sống lao chết ra lấy chiếc cuộn giấy như thể mạng sống mình phụ thuộc hoàn toàn vào nó vậy.
Và khi cậu ta cảm thấy dòng thời gian như thể đang tua chậm lại. Cậu lại càng trân trọng cuộn giấy nhỏ bé đó biết bao.
Ryoshu biết rằng tại sao mọi thứ lại diễn ra chậm như vậy. Vì chính hôm qua nó đã cứu cậu ta một phen.
Nhưng điều cuối cùng cậu muốn xảy ra vào lúc này đây chính là khi mà kỹ năng Cái chết Trước mắt phát động. Ryoshu rụt tay lại thật nhanh chóng nhưng cũng thật rụt rè cùng một lúc. Và khi cậu rút tay lại hoàn toàn rồi thì thời gian bắt đầu trôi nhanh trở lại.
Cuộn giấy dịch chuyển chỉ trong chốc lát đã bị đống axit đó làm phân rã thành một đống giấy nát vụn tựa con tim cậu ta lúc này.
‘Đáng lẽ mình nên cất nó vào trong chiếc nhẫn ngay sau khi lôi nó ra mà không dùng...’ - Ryoshu bắt đầu tự quở trách bản thân.
Tưởng chừng đó là điều tồi tệ nhất rồi. Một chục con Slime lớn nhỏ khác nhau đột dưng nhảy ra từ bụi cỏ xung quanh như thể chúng đã lên kế hoạch từ đầu.
Mỗi con trong số bọn chúng đều đứng cách nhau đúng một khoảng gần bằng nhau.
‘Chết tiệt... mình đã hoàn toàn bị bao vây bởi... bọn Slime khốn kiếp này rồi.’
Giờ Ryoshu nghĩ lại thì cậu nhận ra mọi thứ đều là kế hoạch của bọn chúng ngay từ đầu rồi. Một con sẽ đại diện ra làm mồi nhử để cậu tấn công nó sau đó bọn chúng từ xung quanh sẽ bắn axit từ mọi phía.
Nhưng thay vì hoảng loạn thì bản năng game thủ của cậu đã giúp Ryoshu trở nên điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Nhịp tim cậu bắt đầu ổn định trở lại.
‘Hi vọng là bọn nó có thể oneshot mình...’
Đó chính là hạn chế của kỹ năng này, chỉ khi đối thủ có thể đảm bảo giết chết cậu trong một đòn đánh thì Ryoshu mới có thể hưởng lợi từ kỹ năng. Nhưng cậu ta không thể làm gì cả... ngoài việc đánh cược bằng cả mạng sống mà thôi.
Trước khi bọn nó kịp bắn ra thì đầu tiên cậu tranh thủ quan sát tất cả con Slime ở đây, không chừa một con nào, trong chưa đầy một cái chớp mắt. Cậu ta nhắm mắt lại và đếm thật nhanh chóng những gì mình vừa nhìn.
‘Có 30 con Slime tất cả...’
Một con số đáng sợ.
Đến cả trong game nếu bị quái vật bao quanh thì tỉ lệ sống sót cũng đã giảm đáng kể rồi. Vì Rainfall Disorder tập trung vào lối chiến đấu đa phần là các cuộc chiến cân sức với lực lượng gần như bằng nhau.
Đơn giản là do các lối di chuyển và đòn tấn công của một con quái vật thôi đã phức tạp lắm rồi. Nhưng mà chúng càng trở nên đáng sợ hơn khi mà bốn năm con trở lên tụ tập và đánh một người.
‘Và ở bây giờ thì mình có tận ba mươi con... trong khi mình thì yếu như sên. Game cân bằng phết... nhỉ?’
Nhưng trong số 30 con Slime đó, Ryoshu đã tận dụng tối đa thiên bẩm Siêu trí nhớ của mình. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cậu đã tìm ra thứ mình cần cho chiến lược.
‘Có 2 con lận! Thế thì ưu tiên kế hoạch B nào!’
Một lúc sau, như thể bọn nó đang hát quốc ca của loài Slime để chuẩn bị khai bắn một đợt súng, con Slime to bự nhất với kích cỡ to gấp đôi cậu đã khai hỏa phát bắn đầu tiên.
Và đó cũng là lúc mà mặt trận vỡ lở, tất cả những con Slime bé khác cũng bắn đầu thổi thứ gì đó vào.
Kỹ năng Cái chết Trước mắt hoạt động hết công suất và thời gian bắt đầu tua chậm lại như một cuốn phim vậy. Vì viên đạn axit của nó quá to nên Ryoshu phải dùng toàn bộ Mana hấp thụ từ môi trường và truyền vào người để cường hóa cơ thể lên.
Cậu ta nhảy sang một bên nhưng mà không quên nhìn xung quanh. Ryoshu cũng bắt đầu dùng đến đôi tai vô dụng của mình vào trong trận chiến.
Cậu lắng nghe tiếng bắn quả cầu axit và cố gắng xác định vị trí tương đối của chúng.
‘2 con nữa cũng đã bắn rồi... nhưng mà hai quả cầu axit đó đâu?’
Ryoshu chờ đợi một lúc và thấy được một viên đang dần xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Cậu ta hạ cái đầu xuống thật nhanh và không quên tìm nốt quả cầu còn lại.
‘Cái còn lại... đâu rồi? Nhanh xuất hiện đi nào!’ - Vừa thắc mắc xong thì từ trên bề mặt axit, Ryoshu vừa có thể thấy được hình ảnh phản chiếu gương mặt xấu xí của mình. Và đằng sau khuôn mặt cậu là một viên đạn axit đang tiếp cận với tốc độ khá rùa bò.
Ryoshu ngay lập tức ngã ngửa ra bên còn lại để tránh đồng thời hai viên đạn cùng lúc.
Thời gian trôi qua dài tưởng chừng cả thế kỉ đối với Ryoshu khi mà cậu cứ phải căng mắt ra tìm kiếm đường đạn bắn ra.
Và đồng thời cùng lúc đó, cậu ta truyền Mana để cường hóa cơ thể để có thể bắt kịp với khả năng quan sát dưới ảnh hưởng của tuyệt kỹ Cái chết Trước mắt.
Nhưng mà trái ngược lại với khả năng né tránh càng lúc càng hoàn thiện của Ryoshu thì những con Slime cũng đang càng ngày càng tiếp cận gần cậu khiến cho số lượng và tốc độ từng viên cũng tăng theo.
Bằng cách nào đó thì cậu ta đã cầm cự được đến tận bây giờ mà chưa trúng một phát nào. Cơ mà chỗ để Ryoshu tiếp đất cũng càng lúc càng ít đi khi mà axit chúng bắn ra đều tạo thành những bãi axit chết chóc trên mặt đất.
‘Chết rồi!’
Mặt đất vẫn còn ướt từ mấy ngày trước đã biến thành điểm yếu chết người, khiến cậu trượt chân và không thể kiểm soát cơ thể được nữa. Trong khi đó thì những viên đạn axit vẫn đang đến chỗ cậu.
Cơ mà nụ cười trên môi cậu lúc này chính là nụ cười đắc chí nhất trong bốn ngày gần đây. Ryoshu truyền toàn bộ số Mana vào chân trụ của mình.
Rồi sau đó cậu nhấc chân phải lên thật cao.
“Triển khai kế hoạch B nào.”
Nói là làm, cậu ta đạp thật mạnh xuống đất. Lực bật khủng khiếp khiến Ryoshu bay hẳn lên trời.
Nhưng mà tất nhiên là không quá thuận lợi rồi. Một số nơi trên người cậu vẫn bị bắn trúng.
Thứ axit đó khi trúng vào người thì ngay lập tức ăn mòn da Ryoshu. Nhưng cậu vẫn cố gắng không bị phân tâm và tập trung vào công việc ngay lúc này.
Ryoshu lôi ra từ trong chiếc nhẫn vài chiếc mũi tên tự làm. Cậu ta truyền Mana vào chúng liên tục. Và nó nhận thêm quá nhiều đến nỗi mà vỡ thành nhiều mảnh gỗ vụn.
Nhưng mà thay vì thất vọng thì Ryoshu lại trở nên vui hơn vì mọi thứ vẫn đang đi theo kế hoạch ban đầu.
Tiếp đó cậu ta nhanh chóng biến đổi số Mana tinh khiết trên những mảnh gỗ đó thành lửa. Lửa trên những mảnh gỗ bắt đầu cháy lan sang nhau và tạo nên một ngọn lửa to hơn.
May nhờ đặc điểm Kháng Nhiệt độ cao nên Ryoshu có thể nắm lấy chúng dễ dàng.
Tiếp đó Ryoshu truyền toàn bộ Mana sang cánh tay. Và sau đó quay ra sau và đối mặt với ba chục con Slime đang trừng mắt nhìn cậu ta.
Cậu tìm kiếm lại vị trí của 2 con Slime đáng chú ý trong số đó.
Và Ryoshu đã thấy một trong số hai con đang đứng rất sát với những con Slime khác. Con còn lại thì đứng đối diện một khoảng cũng không quá xa.
Cậu bắt đầu vận mọi công lực của cái cơ thể yếu ớt đó để ném đống mảnh gỗ nhỏ đang cháy âm ỉ.
Những mảnh gỗ lửa đó biến thành một trận mưa lửa đại kích vào chỗ những con Slime đó. Và đặc biệt là nó đã trúng cả hai con Slime đặc biệt kia.
Lý do Ryoshu để ý đến nó từ đầu là vì xung quanh cơ thể chúng nó có một luồng điện nhấp nháy bao quanh. Mà nếu có một điều cậu ta học được nhiều nhất từ Rainfall Disorder thì đó chính là sức mạnh to lớn của phản ứng nguyên tố.
Khi mà một đốm lửa của mảnh gỗ chạm nhẹ vào tia điện bao bọc con Slime hệ lôi đó.
[Bạn đã tiêu diệt...]
Bùm.
Phản ứng diễn ra một cách nhanh chóng và con Slime biến thành một quả bom điện diện rộng và lan ra chậm rãi với chỉ số Trực giác tối đa của cậu. Những con Slime đứng gần đấy cũng nhanh chóng bốc hơi dù cậu không thể nhìn thấy gì vì cường độ ánh sáng của quả bom đó chói lòa đến mức mù mắt.
Cơ mà nhờ vào thứ âm thanh Hệ thống ở cạnh tai cậu mà cũng càng ngày càng trở nên nhỏ hơn và khó nghe hơn vì tiếng vụ nổ.
[Bạn đã tiêu diệt...]
[Bạn đã...]
[Bạn...]
Sau đó vụ nổ điện năng đó mở rộng ra đến con Slime thứ hai.
Cơ mà ảnh hưởng của kỹ năng Cái chết Trước mắt hoạt động lâu hơn Ryoshu nghĩ nhiều. Điều đó khiến Ryoshu dần cảm thấy bất an.
Cậu ta gần như có thể đoán được rằng những thứ xảy ra tiếp theo chắc chắn sẽ giết chết mình trong một nốt nhạc.
[Bạn...]
Bùm.
Vụ nổ tiếp theo từ con Slime lôi tiếp theo diễn ra trước sự ngỡ ngàng của cậu. Nhưng Ryoshu đã nhanh tay hấp thụ đống Mana hệ Lôi đang giãn nở với tốc độ bàn thờ đó thành của mình. Sau đó cậu ta cố gắng kéo dãn nó thành một mặt phẳng đủ rộng để che phủ người.
Nếu hai hệ có tương tác phản ứng thì sẽ có hiệu ứng khác nhau. Đáng lẽ nếu có Mana hệ đất thì Ryoshu sẽ hoàn toàn miễn nhiễm với đống điện đó. Nhưng cậu lại không có lựa chọn đó nên phải dùng tạm Mana cùng hệ.
Hai nguyên tố cùng hệ khi tương tác sẽ không gây ra phản ứng gì mà chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy. Cái nào mạnh hơn thì sẽ triệt tiêu cái kia.
[Bạn...]
‘Mặc dù không biết có đỡ nổi không nhưng mà ít nhất thì nó cũng sẽ giảm sát thương một chút.’
[Bạn...]
Và đúng như Ryoshu nghĩ, thời gian đã bắt đầu quay trở lại bình thường. Âm thanh từ Hệ thống thì hoàn toàn biến mất do đôi tay cậu đã bị lấp đầy bởi tiếng nổ lớn.
----0w0----
Rắc rắc.
‘Hình như mình gãy xương ở lồng ngực hay sao ấy...’
Ryoshu đã tỉnh dậy sau vụ nổ to nhất cậu từng thấy trực tiếp trong cả cuộc đời mình. Hiện tại cậu ta đang úp mặt xuống nên đoán rằng cậu đã tiếp đất bằng cả người.
Ryoshu vẫn đang cảm giác có chút choáng váng sau những gì vừa trải qua. Những điều cuối cùng trước khi cậu nhìn thấy là khung cảnh bầu trời rộng lớn mà không có gì khác.
‘Có lẽ mình đã ngã từ trên cao xuống... Ựa... thảo nào ê ẩm hết cả người.’ - Cơ thể cậu ta gần như tím tái và xước xát khắp nơi trên cơ thể.
Ryoshu thắc mắc không biết mình đã nằm bao lâu rồi nữa. Đặc biệt là khi cậu nhìn xuống phần da trúng quả cầu axit. Chúng tuy đã bị ăn mòn bởi axit nhưng giờ đây gần như đã phục hồi gần hết chỉ để lại vết sẹo nhỏ.
Ryoshu nhìn xung quanh và cố tìm hiểu xem chỗ mình đang ở đâu. Đằng sau cậu ta là một chỗ núi dốc hẳn lên đến trên đỉnh trời.
‘Từ từ, thế có nghĩa là-”
Một tiếng nổ lớn vang rung cả chỗ trời đất và truyền đến chỗ cậu đứng.
“Chết tiệt...” - Ryoshu chửi thầm như đã đoán được chuyện gì đang xảy ra vậy.
Cậu ta lấy chiếc mặt nạ đẹp đẽ ấy ra trong khi hấp thụ Mana đầy vào trong lõi của mình.
Đeo lên mặt xong thì cậu kích hoạt luôn chức năng Ẩn thân của nó. Ryoshu chạy ra chỗ chấn động ấy và phát hiện ra thêm ít nhất phải đến một trăm con Slime đang nhảy tung tăng ra từ Cánh cổng.
Giờ mà Ryoshu bị phát hiện thì chắc chắn cậu sẽ chết không kịp ngáp. Cậu nuốt nước bọt và nín thở. Cơ thể thì không hề động đậy tí nào dường như đã bị đóng băng vậy.
Đợi chúng nó đi thì Ryoshu mới dám hít thở bình thường lại.
‘Đi bộ về thành phố... không phải bất khả thi... mình nghĩ ý tưởng đó hay phết...’ - Cậu ta bắt đầu rút lui ra chỗ khác.
Cạch.
Trước khi nhận ra thì Ryoshu đã lỡ giẫm một thứ gì đó. Khi cậu ta cúi xuống nhìn xuống thì thấy một cành cây. Mặt cậu tím tái hẳn lại vì nhận ra tiếng ồn vừa rồi không phải là âm thanh trong đầu.
‘Ôi không...’
Một con Slime lửa gần cậu nhất phóng ra một quả cầu lửa thẳng vào chỗ tiếng kêu.
May sao Ryoshu đã tránh khỏi chỗ đó rồi nên không dính chiêu nữa. Nhưng điều không may là giờ đây tất cả những con Slime ở cả khu vực đó tới chỗ cậu. Tất cả là nhờ âm thanh của quả cầu lửa nổ đã khiến chúng kéo đến.
‘Thôi xong rồi... mình sắp kiệt sức đến nơi rồi mà còn như thế này nữa...’
Và chỉ một lát sau, nó đã dùng cạn kiệt toàn bộ số Mana cậu tích trữ
Vậy là một lần nữa, Ryoshu lại bị bao vây bởi lũ Slime. Lần này không phải chỉ là 30 con nữa. Mà con số kia cũng đã gần như bất khả thi rồi.
Nhưng nếu so với hơn con số hàng trăm thì con số ba mươi đó chỉ như một trò đùa vậy.
Đầu cậu ta bắt đầu nhảy số với tốc độ ánh sáng. Ryoshu đã nghĩ đến một số lỗi có thể dùng rồi. Nhưng mà hầu hết trong số đó chúng đều rất cần thiết hoặc là sau này dùng thì sẽ đạt được hiệu quả tối đa.
‘...Kế hoạch C thì sao nhỉ?’
Kế hoạch C là một kế hoạch mà Ryoshu đã nghĩ ra khá lâu rồi. Và nó chắc chắn sẽ cứu cậu ta khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng mà... nó cũng là một canh bạc khi mà có thể giết chết cậu.
Tuy nhiên, Ryoshu đã quá mệt mỏi rồi nên cậu ta không có lựa chọn nào khác hợp lý hơn cả. Cái chết Trước mắt khi kích hoạt một cái đó là lúc mà Ryoshu thực hiện kế hoạch. Cậu ta bắt đầu chạy gấp đến địa điểm cần thiết trước.
Cơ mà số lượng viên đạn lên đến hàng trăm với đủ loại nguyên tố từ lửa, nước, sét và đất đang xối xả dội vào cậu như một cơn mưa đạn đạo. Chính vì thế mà Ryoshu càng thêm phần yên tâm rằng kỹ năng của mình sẽ hoạt động hết công suất.
Cậu ta cố gắng nhìn từng đường đạn và né sang một bên, xong rồi cứ thế lặp lại quy trình đó phải đến hàng nghìn lần hay hàng vạn lần.
Và một lần nữa, vì cảm nhận thời gian của Ryoshu nó ở mức gần như cao nhất rồi nên cậu ta không biết được là bao nhiêu giây hay phút đã trôi qua nữa.
‘Đã bao lâu trôi qua rồi?’ - Sự mệt mỏi hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt cậu ta.