Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 17: Thử thách Sự dũng cảm (1)



 

Âm thanh bước chân đều đều dội qua lại trong hang động và khiến cho bầu không khí đã tăm tối nay còn trở nên thêm phần u tối hơn.

Càng vào sâu, những chiếc đuốc treo trên tường càng cách xa nhau hơn. Vì vậy những khoảng tối cũng trở nên nhiều và to lớn đến rùng rợn. Trong game thì Ryoshu có thể chỉnh ánh sáng lại là được... nhưng ở đây thì không có thứ gì tương tự với phần cài đặt cả.

‘Nếu có thì mình đã chỉnh lại thành mức sáng nhất có thể luôn rồi...’

Nhưng lần này Ryoshu đã tận dụng thành công 100% bộ óc đần độn của mình. Cậu ta cầm theo một cây đuốc trên tường và mang theo bên mình để đỡ sợ hơn.

“Đáng lẽ mình nên làm như thế này từ đầu mới đúng. Quê quá... may mà không có ai nhìn thấy.” - Ryoshu che mặt lại bằng cánh tay còn lại trong khi Fumiya vẫn đang lơ lửng quanh cậu. Nó nhìn cậu và tỏ vẻ như thể đang cười khúc khích. 

Ít nhất đó là những gì mà cậu ta đang nghĩ. Ánh mắt cậu cố gắng lẩn tránh người bạn thân của mình và đánh sang góc khác của hang động. Fumiya thì lại leo lên đầu Ryoshu nữa, trông có vẻ khá mệt mỏi.

Đi thêm một đoạn nữa thì đột nhiên cậu gặp được chướng ngại vật đầu tiên - một con quái vật chất nhờn đầu tiên. 

Ryoshu nín thở lại ngay lập tức và ra hiệu cho linh hồn vũ khí đang nằm trên đầu cậu biến thành hình dạng cây cung. Một cây cung trắng muốt cùng với hoa văn ngoằn ngoèo màu vàng hoàng kim dần được hình thành trên hai cánh tay đang dơ sẵn tư thế bắn cung. 

Ngay sau đấy, một mũi tên xuất hiện trong khi dây cung ra đang được kéo căng ra. Mọi hành động của Ryoshu đều được thực hiện dưới ảnh hưởng của khả năng Ẩn thân của chiếc mặt nạ trắng rực rỡ. Lần trước cậu ta đã thử nghiệm nó với con Slime hạng F kia nên cậu biết rằng chiếc mặt nạ Ẩn thân hoàn toàn có che giấu cả âm thanh nữa.

Và Ryoshu thì không hề muốn mục tiêu của mình nghe được... dù chỉ là âm thanh nhỏ nhất. Vì hang động vốn đã vang sẵn rồi. 

Còn lý do sao cậu kéo dây cung trước rồi mới cho mũi tên vào vì là do đợt tập luyện trước đó. Ryoshu thấy cách tra mũi tên vào kiểu này sẽ nhanh nhẹn và khẽ khàng hơn nhiều so với việc cậu cho mũi tên vào rồi mới kéo ra. 

Sau khi chuẩn bị xong rồi thì cậu ta nhanh chóng cúi xuống. Ryoshu sau đấy lén lút tiến lại gần con quái và không quên giữ khoảng cách vừa đủ với nó.

Lại gần thì cậu bắt đầu quan sát con Slime đó kỹ hơn. Ryoshu có thể khẳng định rằng loài này có lẽ là loại Slime vô hệ thông qua sự thấp bé và màu trắng xanh nhợt nhạt của nó.

'Vậy... nó chắc chắn là hạng F-... nếu như game vẫn giữ hầu hết các cơ chế như bản game cũ.'

Quái vật trong các thử thách sẽ luôn bắt đầu ở F- và sẽ tăng lên khi bạn tiến sâu hơn. Ví dụ như Ngôi đền bậc C này thì chỉ có riêng con Boss là ở hạng C mà thôi, những con quái hạng D thì sẽ là quái Tinh anh và những con quái dưới E thì sẽ là quái thường và chiếm đa số toàn bộ thử thách. 

Nhưng mà quái thường thì lại có một lợi thế rất lớn, đó chính là số lượng và tính bầy đàn của chúng. Và chúng sẽ càng trở nên đáng sợ khi mà có một con quái cầm đầu chúng. Những con quái đầu đàn đó được gọi là quái Tinh anh.

Chúng sở hữu sức mạnh khó lường và đặc biệt hơn nhiều so với quái thường. Và ngoài ra, một con quái Tinh anh luôn sẽ có khả năng gọi những con quái vật dưới trướng nó trong khoảng cách rất rộng lớn. Và như đã nói từ trước, số quái vật có thể ảnh hưởng rõ ràng đến kết cục trận chiến. 

Do vậy nên những con quái Tinh anh thường có thể coi luôn là mini boss... mặc dù sự thật không phải thế. Vì một con mini boss có nhiều chiêu thức đặc biệt không nhất thiết phải bao gồm khả năng triệu tập bầy đàn và có nhiều giai đoạn hơn.

‘Nếu mà gặp một bầy Slime lớn lớn thì mình phải dùng phản ứng nguyên tố... hoặc nếu không có... thì chắc mình phải tách nhỏ chúng ra để dễ đánh hơn.’

Ryoshu hít một hơi và tập trung vào tư thế bắn. Tưởng vào tư thế lâu nhưng lần này cậu vào tư thế còn mượt mà hơn so với trước.

‘Khả năng do chỉ số Thích nghi cao nên mình có thể điều khiển cơ thể dễ dàng hơn chút hay sao ấy...? Hoặc là nhờ cả chỉ số Sức mạnh và Nhanh nhẹn tăng nữa... nên cây cung không quá nặng như trước...’ - Ryoshu nghĩ đến các tác nhân ảnh hưởng đến tốc độ cải thiện của mình nhưng nhanh chóng bỏ qua điều đó.

Bình tĩnh căn chỉnh mục tiêu, nhưng càng cầm lâu thì tay càng run hơn. Vì vậy nên cậu ta hướng tầm ngắm trúng con Slime nhỏ xíu kia rồi ngay lập tức thả mũi tên ra.

Cơ mà do tay Ryoshu trơn quá nên điều đó đã khiến mũi tên lệch sang phải một chút.

Keng!

Mũi tên sượt qua con quái thú chất nhờn. Sau đó nó cắm thẳng xuống đất và tạo ra âm thanh chói tai.

Điều đó khiến con Slime đang mê man tự dưng trở nên hoảng loạn. 

Nhưng khó hiểu thay, người hoảng sợ hơn cả lại chính là kẻ bắn trượt.

Con quái quay về hướng bị mũi tên bắn rồi lao vào chỗ đó.

'Bình tĩnh đi nào... Mình có thể bắn lại lần nữa mà.'

Tim Ryoshu bắt đầu bấn loạn khi con quái vật lao về phía cậu.

Nó lao đến chỗ cậu càng ngày càng nhanh hơn. Cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách hít thở đều và vào tư thế lần nữa.

Vút. 

Mũi tên bay theo một đường thẳng. Nó trúng thẳng lõi của con slime.

Ngay sau đó, con Slime phát nổ ra thành bãi nước như mọi lần. Cơ mà lần này nó lại rơi một thứ gì sáng sáng như một viên đá ánh sáng vậy.

Tay Ryoshu ướt đẫm mồ hôi như thể vừa tắm. Dù không phải là vì hoảng sợ mà là do cậu đang thấy hào hứng. Viên đá đó chứa rất nhiều Mana tinh khiết và nó được gọi với tên chính thức là Tinh thể Ma thuật.

Nó là thứ mà rất nhiều người sẽ sẵn lòng mua chúng với giá khá cao. Tuy nhiên ở hạng F- thì nó chỉ có thể bán được với giá 1 RC mỗi mảnh.

'Chà, với lại thứ này sẽ xuất hiện nhiều ở trong Ngôi đền hơn là so với lúc tiêu diệt chúng ở ngoài đền.’

Vì trong Ngôi đền thì mật độ Mana dày đặc sẽ tăng tỉ lệ rơi ra Tinh thể Ma thuật của quái vật sau khi tiêu diệt. Ở bên ngoài thì tỉ lệ đó sẽ chỉ 10% thôi nhưng mà ở bên trong này nó sẽ lên đến tầm 50% với quái thường, 70% với quái Tinh anh và 100% đối với trùm cuối.

Ngoài việc bán chúng ra thì Ryoshu có thể làm rất nhiều việc khác nhau. Nhưng mà chuyện đó không phải là ưu tiên bây giờ khi mà thời gian vẫn đang trôi rất nhanh.

Ryoshu đặt chúng vào chiếc nhẫn không gian và tiếp tục cuộc hành trình.

Trên đường đi, Ryoshu đã chạm trán và tiêu diệt một số con quái vật cấp F- bằng phương pháp đấy. Khoảng cách hai bên không chênh nhau quá như khi cậu đấu với con Slime hạng E kia.

Vẫn như bản game trước, ở gần nửa đầu của đoạn đường thì mỗi lần chỉ có một con Slime xuất hiện mà thôi. Do vậy cậu ta tận dụng điều đó và chỉ bắn chúng từ xa. Vì thế mà chúng nó không thể lại gần kịp để tấn công cậu. 

Ngoài ra nhờ trí nhớ tuyệt vời mà Ryoshu càng bắn nhiều thì khả năng thiện xạ càng tăng lên nhanh chóng. Cảm giác như thể bắn cung là thứ mà cậu đã tập luyện hàng tháng trời rồi không bằng.

‘Nhưng mà chỉ số mình vẫn còn khá thấp... nên giờ mà mình bị tấn công hay phải chơi cận chiến thì chắc chắn sẽ chết không kịp ngáp luôn ấy.’

Vì bọn chúng không thể một hit giết Ryoshu được nên kỹ năng Cái chết Trước mắt sẽ không thể hoạt động cho đến khi cậu gần chết. 

Tuy tuyệt kỹ mới mở được - Viên đạn Thời gian - có thể bù đắp cho Cái chết Trước mắt. Nhưng cậu ta chỉ dùng được ba lần trong vòng một tiếng mà thôi.

Cho nên giờ nếu Ryoshu trở nên tự tin quá mức thì điều đó sẽ dẫn cậu đến cái chết khá nhanh. Vì sẽ sớm thôi khi mà những con Slime hạng E hay hạng D sẽ bắt đầu xuất hiện ở nửa sau và chúng có bầy đàn chứ không đứng riêng lẻ.

Ryoshu nhận thức rõ hơn hết sự thật rằng mình vẫn chưa mạnh chút nào nên cậu đi đứng và quan sát cẩn thận hơn bao giờ hết.

Đến một ngã ba, cậu chọn đi vào lối bên phải. Ở sâu bên trong con ngách đấy là một đường mòn dẫn đến một khu vườn rậm rạp. Ryoshu mất kha khá thời gian để đi vào vì không nhìn thấy đường đến chỗ cậu muốn.

Ryoshu đi một lúc nữa và nó bắt đầu hiện lên to dần trong tầm mắt cậu ta. Đứng im ở trung tâm là một căn nhà đá hoa cương với rêu bám mốc đầy tường. 

Ryoshu suýt nữa không nhận ra đó chính là nơi mà cậu cần phải đi vào. Tay cậu đặt lên chiếc tay nắm cửa đã rỉ sét đến mức nó đổi sang thứ màu nâu đen cháy xém.

Cậu cố gắng mở cánh cửa ra nhưng có vẻ nó đã bị kẹt khá chặt rồi.

‘Thế lại phải đập à... cái này thì không thay đổi gì nếu so với phiên bản máy tính...’ - Ryoshu nghĩ bụng đến sự giống nhau của hai con game. 

“Đến giờ thì gần như mọi thứ đều không có thay đổi gì quá nhiều về mặt lối chơi hay thiết kế cả. Chỉ trừ... cánh cổng này mở sớm hơn bình thường... và sự xuất hiện của ông già thợ rèn Enomoto kia nữa... Tại sao mình có thể gặp họ ở giai đoạn trước đầu game như này?”

Và có lẽ thứ kì lạ nhất mà cậu vừa mới nhận ra chính là:

“Tại sao mình lại không được triệu hồi vào lúc game bắt đầu?”

Có quá nhiều thứ kì lạ mà thật sự không thể trả lời được. Ryoshu càng tìm tòi thì lại mọi thứ lại trở nên rắc rối hơn vạn lần.

Cậu trút một hơi thở dài. 

Sau đó Ryoshu đạp thật mạnh vào cánh cửa, bản lề cánh cửa vì nhận một lực quá lớn nên ngay lập tức rơi tung ra. Và tiếp theo thì cánh cửa cũng rơi xuống sàn nhà gỗ và vô tình làm sập luôn thanh gỗ dưới sàn nhà.

Ryoshu bước qua nó và nhìn vào bên trong căn nhà. Một căn phòng gỗ bụi bặm hiện lên trước mắt. Mùi căn phòng ẩm mốc tựa như nó đã tọa lạc nơi đây hàng trăm năm vậy. Bụi bay mù mịt căn phòng và có vài hạt len lỏi đến chỗ cậu.

Khụ khụ.

Ryoshu quay ra ngoài cửa và ho sặc sụa. Nước mắt cậu cũng vô thức chảy ra do ho nhiều quá.

Vào lại cậu ta đi quanh căn nhà và tìm thấy một vài cuốn sách cổ. Ryoshu thấy cuốn “Bách khoa toàn thư về Mana” và “Tất tần tật về Lịch sử con người” là hai cuốn trông có lẽ là thú vị nhất. Cậu ta lấy luôn nó cùng với một số cuốn sách cũ kỹ khác.

Lên tầng hai, cậu là một chiếc rương gỗ trông không được xịn sò cho lắm. Cậu ta đoán được luôn đây là loại rương phổ biến nhất nhưng vẫn mở ra.

Một lọ thuốc với thứ chất lỏng màu tím pha hồng bên trong xuất hiện trên tay cậu. 

“Trúng mánh rồi... Giám định!” - Ryoshu ngay lập tức trở nên hào hứng khi nhìn thấy bình thuốc đó.

[Thuốc tăng Chỉ số Quyến rũ] (D)

Mô tả: Được tạo ra bởi một nhà giả kim ẩn danh. Dành cho những người xấu xí.

-Làm đẹp

Sau khi tiêu thụ, ngay lập tức tăng “Quyến rũ” vĩnh viễn thêm 1,5 điểm chỉ số.

Và sau đó, mỗi ngày chỉ số “Quyến rũ” sẽ được tăng thêm 0,1 điểm chỉ số cho đến khi đạt 30.

“Đúng chuẩn thứ mình cần rồi... Với thứ này thì mình sẽ bớt bị kì thị hơn! Mặc dù lọ thuốc đang trực tiếp nói mình...” - Ryoshu khá cay cú khi đọc mô tả của lọ thuốc vừa tìm được. 

Nhưng cậu ta bỏ mặc điều đó và giơ lọ thuốc lên trời như thể cho ai đó xem vậy.

'Mình đã luôn muốn thử giơ vật phẩm kiếm được như thế... có vẻ như nó khúm núm hơn mình tưởng...'

May mà chỉ có duy nhất một vị giám khảo ở đây. Đó chính là Fumiya đã chui ra ngoài từ khi nào không biết nữa.

"Sao mày chui ra được thế? Tao nhớ chưa có triệu hồi mày đâu nha."

Nhưng có vẻ nó không nghe thấy gì mà chỉ nhìn lọ thuốc trên tay cậu với niềm hào hứng.

'Có lẽ nó đang thắc mắc tại sao mình lại thích thú khi nhặt được lọ thuốc này.'

Thứ này là một trong những vật phẩm khá hiếm có. Ở ngoài thị trường nó phải có giá lên đến hàng nghìn RC. Thậm chí nếu chất lượng cao hơn thì giá có thể lên hàng vạn hay hàng trăm nghìn nữa.

"Thôi được rồi, đã ra ngoài rồi thì nhìn tao uống này. Rồi lúc đó mày sẽ hiểu thôi." - Ryoshu liếm môi và không chần chừ chút nào mà mở lọ thuốc ra.

Nhưng mở mãi mà lọ thuốc không ra nên cậu ta có chút cáu bẳn và dùng thêm nhiều lực hơn. Cơ mà dùng nhiều lực hơn vẫn không có tác dụng gì cả.

‘Tại sao vậy nhỉ...? Bình thường trong thử thách vẫn uống được cơ mà?’

Tuy nhiên, Ryoshu trong chốc lát đã quên đi một chi tiết khá quan trọng. Trong thử thách đã được nâng độ khó thì cậu cũng sẽ không dùng được các bình thuốc tăng chỉ số, hồi máu hay giải độc... 

Ngoài việc không thoát ra được thì còn có khá nhiều thứ nữa được cấm hay hạn chế để thử thách trở nên khó hơn. Nhưng chúng không đáng quan tâm lắm nên cậu quên béng luôn.

“Vậy... sau khi thoát đây mình sẽ uống sau vậy.” - Ryoshu cất vào trong chiếc nhẫn không gian một cách đầy nuối tiếc.

Cậu nhìn ra chỗ đống cát đã biến mất tại chỗ. Nó đã chui ra ngoài ban công từ khi nào và đang thích thú ngắm cảnh rồi.

"... Lần sau tao sẽ cho mày xem sau nhé." - Ryoshu thở dài có chút thất vọng.

Nhưng sau đấy, khóe môi Ryoshu lại nhấc lên trong khi quan sát đứa trẻ đó đùa nghịch. Fumiya chui vài trong phòng và dắt cậu đi ra ngoài ban công.

"N-này! Bình tĩnh thôi! Sao mà mày khỏe dữ vậy?"

Ryoshu bất lực trước sự trẻ con của linh hồn vũ khí của mình và đành phải ngắm cùng nó.

----0w0----

Sau khi rời căn nhà bỏ hoang đó, cậu không quên ngoái lại nhìn lần cuối. Ở bản game trước, vẫn chưa có Người chơi nào tìm được chủ nhân của nó cả. Và nó chỉ là một trong rất rất nhiều bí mật của tựa game Rainfall Disorder này. 

‘Sau này mình sẽ quay lại nơi này để tìm hiểu thêm mới được.’

Ryoshu quay mặt về phía khu vườn rậm rạp trước nhà mà vừa nãy cậu chật vật đi qua. Và lần này cậu ta cũng mất kha khá thời gian không kém gì lần trước. Nhưng lần này Fumiya cũng góp sức giúp đỡ cậu nên cũng đỡ vất vả hơn tẹo.

Âm thanh cây cỏ được vén ra nhỏ dần đi. Sau đó, bầu không khí im lặng được trả lại cho ngôi nhà trăm tuổi kia thêm lần nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...