Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 18: Thử thách Sự dũng cảm (2)



 

‘Chúng nó có 10 con và đứng khá sát nhau...’ 

Quan sát kỹ hơn để xem có thể lợi dụng được điều gì không. Và bỗng chốc Ryoshu đã thấy được điều mà chính mình cũng đang mong chờ.

'Đúng như mình nghĩ, có đến hai con Slime hệ lôi hạng E!'

Dòng điện xung quanh chất nhờn tỏa ra mạnh đến mức mà cách tận 50 mét mà cậu vẫn có thể cảm nhận được xung chấn của nó.

‘Theo như game thì cường độ dòng điện mà chúng tỏa ra mạnh mẽ hơn gấp đôi một con bậc F vậy thì chắc chắn vụ nổ nó tỏa ra phải mạnh gần 8 lần so với lần trước...’

Ryoshu nhìn vào một con Slime to đùng đứng xa nhất đối với mình. Nó tỏa ra đúng khí chất gần giống như một con miniboss vậy. Nhưng trong trường hợp này thì nó chỉ là tên cầm đầu của băng đảng cỡ nhỏ toàn Slime đó.

Cơ mà đối với cậu thì một con Slime hạng D gần như là không thể đối đầu một chọi một với sức mạnh thuần túy. Đối đầu trực diện đơn giản là bất khả thi. 

Khi mà đúng theo nghĩa đen là mọi đòn đánh dù yếu nhất của nó đều có thể khiến cậu tan xương nát thịt... và tồi tệ hơn là chết. 

Nhưng chết cũng không phải là một sự lựa chọn của Ryoshu. Cậu ta đến đây để giành chiến thắng và ra về.

‘Có hai con thì khả năng vụ nổ giết chết con Slime Tinh anh kia... chắc chắn sẽ được... nếu dựa vào kiến thức 6 năm trời của mình.’

Nhưng vấn đề cũng từ đó mà phát sinh. Ryoshu sẽ không thể tiến vào quá gần được. Vì vụ nổ chắc chắn sẽ lan ra ít nhất là đến tận đúng chỗ cậu đứng. Nhiều nhất thì chắc cậu sẽ bay màu theo luôn.

Vậy nên cậu sẽ không thể làm trò gian lận như lần trước ở khoảng cách gần thế này được.

'Mình nên làm gì bây giờ? Chúng nó cách mình xa quá...'

Ryoshu nhìn vào cây cung trên tay cậu ta và nghĩ ngợi đăm chiêu:

‘Mình có thể thử bắn cung... Nhưng mà đấy cũng là cơ hội duy nhất luôn.’

Cậu nuốt ực nước bọt xuống khi nghĩ đến hậu quả thảm khốc.

‘Nếu bắn trượt thì con trùm Tinh anh kia sẽ ngay lập tức đuổi theo mình đến khi chết thì thôi. Và trong trường hợp này thì khả năng mình chết trước nó là cao hơn cả. Đấy là còn chưa kể còn những con Slime khác nữa cũng sẽ hỗ trợ tên cầm đầu.’

Tay Ryoshu run bần bật trước ý nghĩ đó trong khi những con Slime kia vẫn nhởn nhơ nhảy qua nhảy lại mà chả biết gì cả. 

Thiết kế con đường thẳng táp và không có ngã rẽ ẩn nào cả vô tình chung sẽ khiến tỉ lệ chiến thắng gần như tiềm cận số 0 nếu chúng đuổi theo cậu ta.

Fumiya chui ra từ đằng sau và xoa đầu cậu ta. Ryoshu giờ mới để ý thấy trán mình giờ đã ướt đẫm mồ hôi.

‘Fumiya... có vẻ đặc biệt hơn những gì mình tưởng...?’ - Cậu quay ra nhìn đống cát đang lơ lửng đấy.

Ryoshu dang hai tay ra thật rộng. Fumiya ngay lập tức nhảy vồ vào người cậu.

‘Linh hồn của nó chắc chắn vẫn còn trẻ con lắm... Nên nó mới chủ động thế này. Chứ đa phần những vũ khí có linh hồn khác chúng thường sẽ ngạo mạn hơn.’

“Nhưng cũng đúng thôi, suy cho cùng thì không phải là Thức tỉnh giả chọn vũ khí linh hồn. Mà là ngược lại, vũ khí có linh hồn sẽ tự chọn cho bản thân chủ nhân mà nó thấy xứng đáng.” - Ryoshu vừa lẩm bẩm lại những câu nói của một vị hiền triết trong game vừa ôm Fumiya vào lòng.

Cậu nhìn vào đứa trẻ mới lớn đang ôm người mình chặt hơn và nghĩ bụng:

‘Không biết... mày có thấy tao xứng đáng làm chủ nhân mày không nhỉ? Tao nhát gan như này thì có khi mày sẽ chẳng tiến hóa bao giờ được đâu.’

Dù Ryoshu nhát cáy kinh khủng nhưng có một thứ mà cậu sợ trên tất cả mọi thứ. Đó chính là mất đi một người thân yêu của mình vĩnh viễn. Nếm trải hai lần là quá đủ đối với cậu ta rồi.

‘Một thứ vũ khí mà không tiến hóa thì sẽ thành một vũ khí chết...’

Đó chính là lời của tên thợ rèn Enomoto Atsuta ở trong bản game cũ đã nói với cậu. Lúc đó Ryoshu chẳng hiểu ý nghĩa của câu đó là gì cả. Và kể cả cậu đã lên mạng tra cứu rồi mà cũng chẳng đem lại kết quả nào có ích cả.

Dù không hiểu ý của ông ta lắm nhưng giờ đây Ryoshu đang “mượn” Fumiya từ ông Atsuta rồi.  Và cậu ta cũng rất yêu quý người bạn đáng yêu và hồn nhiên của mình.

Thế nên Ryoshu đã quyết định sẽ giúp người bạn mình tiến hóa.

‘Mình... phải liều thôi. Như thế thì Fumiya mới có thể tiến hóa được.’

Lần trước Ryoshu đã bắn trúng được hồng tâm ở khoảng cách tầm 15 mét rồi. Tuy nhiên, lần này khoảng cách tăng gấp hơn ba lần. Và theo quy luật tự nhiên thì càng xa thì độ khó sẽ càng tăng theo cấp số nhân.

Vì khả năng duy trì của cậu còn yếu nên Mana rất dễ dao động. Do đó ngọn lửa của Ryoshu lụi tàn nhanh hơn bình thường. Đây là một vấn đề khá đau đầu vì nếu muốn kích hoạt phản ứng thì ngọn lửa cậu phải duy trì được lâu hơn. Trong khi bắn được từ xa không thôi đã khó lắm rồi.

Ryoshu đập vào đầu bằng nắm đấm nhưng mà vừa đủ mạnh để làm cái mà người ta hay nói đùa là “động não”. Trông thì khá buồn cười nhưng bằng cách nào đó cậu ta đã nghĩ ra được giải pháp thay thế khá tốt.

‘Hay mình đốt hẳn mũi tên lên... như thế thì không cần phải lo về việc có duy trì được hay không nữa!’

Đó là một ý tưởng vừa hay vừa rủi ro vì nếu cậu không bắn nó đủ nhanh thì mũi tên sẽ tự thiêu rụi bản thân nó trước khi nó đến được nơi và tốn một mũi tên một cách vô nghĩa. 

Còn nếu mà bắn muộn quá thì cậu sẽ là người tự hại chính bản thân một cách ngu xuẩn và vẫn đi một mũi tên cơ mà lần này còn vô nghĩa hơn gấp tỷ lần. Tuy nhiên, đây cũng chính là cách tốt nhất ở hiện tại trong điều kiện thiếu thốn thời gian luyện tập như này.

Quá trình quan sát kỹ càng lúc nào cũng là lâu nhất vì biểu hiện và vị trí chúng nó di chuyển đến khá ngẫu nhiên. 

Ryoshu quan sát mất đến nửa tiếng thì mới dần nắm rõ cách chúng di chuyển. Tiếp đó cậu lại phải chờ đến đúng lúc khi mà con Slime hệ lôi đứng ở giữa bầy đàn đó. Trong khi con còn lại thì phải đứng ngay sát với tên thủ lĩnh thì đó mới là tín hiệu hành động.

Chờ thêm năm phút nữa, tín hiệu đã đến. Ryoshu ngay lập tức kích hoạt chiếc mặt nạ đầu tiên để kích hoạt lại Lõi Mana mà không để chúng phát hiện. Tiếp đó Fumiya nhanh nhẹn trở thành hình dáng cây cung trong tầm tay cậu.

“Trông mày còn sẵn sàng hơn cả tao ấy chứ nhỉ?” - Ryoshu cười khúc khỉnh trước sự xông xáo của linh hồn cây cung.

Xong phần đầu tiên rồi, cậu sau đấy vào tư thế kéo căng dây cung trong khi cố gắng truyền Mana vào mũi tên thật nhiều. Như thế mũi tên sẽ bay nhanh hơn thêm chút nữa. Một phần để tăng công lực, phần còn lại là vì Ryoshu sợ chúng sẽ bị phát hiện nếu mũi tên di chuyển chậm quá. 

Fumiya không còn bị động nữa mà cũng góp sức giúp cậu kéo căng dây ra hơn. Áp lực đè nặng lên hai cánh tay Ryoshu trước đây giờ đã nhẹ đi rất nhiều.

“Cảm ơn mày nha Fumiya.”

Sau đó lại là quá trình biến hóa Mana tinh khiết thành Mana hệ lửa quen thuộc. Cậu ta đốt lên một que củi khô nhặt được từ lần trước.

Nhưng mà lần này thao tác của Ryoshu đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với hai ngày trước. Điều đó làm cậu cảm thấy thêm phần tự tin hơn chút.

Và sau đó ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy đầu mũi tên đang nằm trên dây cung. 

Fumiya có lẽ hơi sợ lửa nên đột nhiên áp lực đè lên hai cánh tay cậu nặng hơn gấp đôi.

“Fumiya... b-bình tĩnh! Tao đây rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Áp lực vẫn không hề nhẹ đi chút nào. Hai cánh tay cậu cảm tưởng như đang bị bẻ gãy.

“Tao tin mày mà Fumiya... mày có tin tao không?!” - Ryoshu gằn giọng lên, sợ rằng giọng mình sẽ không chạm được đến nỗi sợ của nó.

Dây cung trở nên nhẹ dần lại. Fumiya đã vượt qua tạm thời nỗi đau của mình và nó lại trợ giúp cậu. Ryoshu thấy thứ áp lực đó đã giảm gấp ba lần. Fumiya bằng cách nào đó đã trở nên còn mạnh mẽ hơn cả trước đấy.

“Sắp xong rồi... tin tao đi... ba giây thôi.”

Cuối cùng, sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi. Ryoshu kích hoạt lần đầu tiên kỹ năng mới nhận được.

“Viên đạn Thời gian.” - Ryoshu thì thầm bốn từ ngắn gọn.

Trong chốc lát thì thời gian đã gần như dừng lại sau khi cậu kích hoạt. Nhưng mà thời gian chỉ là tua chậm hơn gấp 3 lần mà thôi. Để mà so sánh trực quan thì cảm giác này vẫn kém hơn nhiều so với kỹ năng Cái chết Trước mắt.

‘Có lẽ là vì một cái liên quan đến chỉ số Trực giác trong khi cái còn lại thì ép buộc não bộ hoạt động nhanh gấp 3 lần... Mình phỏng đoán là thế?’

Cậu nhắm thẳng vào Slime trong thời gian còn lại. Ngọn lửa thì vẫn đang cháy âm ỉ và lan rất nhanh sang những phần khác của mũi tên. Nếu không nhanh là nó sẽ cháy rụi thành than trước khi kịp bay đến chỗ bọn Slime.

‘Hi vọng mình sẽ không bắn trượt.’ - Dù Ryoshu không tin bản thân mình nhưng cậu lại tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của Fumiya. 

Trên gương mặt Ryoshu lúc này không phải sự run sợ như mọi khi nữa. Mà thay vào đó là một sự điềm tĩnh đến mức tuyệt đối. Đợi đến khi tâm trí bắt đầu có chút biến động tựa như giọt nước rơi vào bờ hồ tĩnh lặng, cậu ta thả mũi tên ra. 

Mũi tên ngay lập tức bắn ra. 

Nhưng do hiệu ứng của Viên đạn Thời gian vẫn còn nên nó đi chậm như thể đang cậu đang xem phim ở chế độ Slow Motion vậy.

‘Mình đã cố hết mình rồi... giờ đến lúc thưởng thức tiết mục này rồi.’

Mũi tên từ từ đi ra càng ngày càng nhanh hơn do giờ mũi tên mới đạt được tốc độ tối đa. Nó cắt ngang qua không gian tối u ám của hang động. Tiếng gió bay của mũi tên lửa vang vọng đến tận chỗ mà cậu đang đứng.

‘Chết tức tưởi hoặc sống sót và trở về nhà... cái nào đây?’

Xoẹt.

Khoảng cách giữa mũi tên và con Slime nhanh chóng bị thu lại. Và khi mà bọn nó nhận ra là có vật thể gì đó lạ lạ đang bay đến chỗ chúng thì đã quá muộn rồi.

‘Và nếu mà sống sốt thì Fumiya với mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!’

Nhất là con Slime hệ lôi đứng giữa đó đang đứng yên đó nhìn. Trong khi nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên tia điện của nó ngày càng nhiều hơn. Trước khi những điều tiếp theo xảy ra thì nó chỉ kịp nhìn thoáng thấy một nhúm Mana ở xa tít nó. 

Mũi tên bỗng chốc đâm xuyên người con Slime. Và một nửa tích tắc sau, người nó bắt đầu phát sáng lên như thể nó đang thăng thiên lên một bậc sức mạnh mới. Nhưng mà quá tiếc rằng khoảnh khắc đó nhanh chóng lụi tàn như một chiếc pháo hoa vậy.

Bùm!

Chưa kịp nghe Hệ thông báo nốt thì thứ phản ứng giữa hai nguyên tố lửa của mũi tên cậu và Mana điện bậc E bao quanh con Slime đó đã xảy ra. Ngay lập tức một thứ ánh sáng rọi hết cả cái hang động tối om sòm đó. Nhưng may thay, Ryoshu đã quay đi và che mắt lại để tránh trước điều này.

[Bạn đã...]

Chưa hết, vì vẫn còn một con Slime hệ điện nữa đang đứng cạnh kẻ cầm đầu của chúng nó. Vụ nổ kia mới chỉ là chiếc ruy băng của phần quà mà cậu tặng cho chúng.

[Bạn...]

Ryoshu đang chạy khỏi vụ nổ kia với toàn bộ sức lực mình có. Nhưng có vẻ như tiếng của nó không hề giảm đi mà trái lại đang to hơn theo thời gian.

Bùm!!!

Âm thanh vụ nổ đợt tiếp còn to hơn cả trước đó. Nó ngay lập tức lấn át mọi thanh âm trong hang động. Tiếng của Hệ thống cũng đã hoàn toàn lịm đi. Ryoshu có thể cảm nhận được đôi tai mỏng manh của mình đang chảy máu trước âm thanh điếng người.

“50 mét rồi cơ mà!? Sao nó vẫn lan ra tiếp VẬY!?!”

Tiếng đất đá cách đang sụt lún xuống cách gần trăm mét vẫn đang càng lúc càng to hơn. Nó to đến mức như thể chính hang động này đang sập xuống vậy.

...

Và khi mà thế giới xung quanh Ryoshu trôi chậm lại chút thì cậu biết rằng hậu quả mình gây ra là không hề nhỏ chút nào. 

Ryoshu nhào lộn và trốn đằng sau một tảng đá to đùng. Tưởng rằng đã an toàn rồi thì một vụ rung chấn đập thẳng vào tảng đá và lan đến chỗ cậu đang đứng.

Cậu ta nằm xuống và ôm đầu lại hi vọng mọi thứ sẽ ổn định trở lại trong khi trận rung chấn đang cố lắc lư người mình một cách dữ dội.

Một lát sau, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.

Ryoshu đứng dậy và phủi quần áo. Cậu ta ngó nghiêng xung quanh và nhìn ra sau tảng đá mình đang trốn.

Chỗ đường Ryoshu vừa chạy khỏi giờ đã thành một bãi hoang tàn, lỗ chỗ khắp nơi.

‘Đây... là cái đường... mình vừa đi đấy hả?’

Chương trước Chương tiếp
Loading...