Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 19: Thử thách Sự dũng cảm (3)



 

Quay lại chỗ căn phòng vừa nãy thì Ryoshu đã thấy toàn bộ mọi thứ đều đã hoàn toàn bốc hơi, và trong đó bao gồm cả con quái Tinh anh hạng D kia. Cơ lớp đất đá ở xung quanh thì vẫn còn nguyên vẹn. Đó chính là khả năng thụ động của Ngôi đền để ngăn cản kẻ muốn thoát khỏi nơi đây.

Ryoshu tìm thấy ở trên mặt đất có vương vãi những mảnh tinh thể còn sáng hơn cả Tinh thể Ma thuật hạng F- của mình.

Những tinh thể ma thuật cấp thấp hơn thì đã bị thổi bay cùng vụ nổ. Tổng kết lại thì cậu đã đút túi được thêm 2 chiếc tinh thể hạng E- và một thứ có giá trị nhất. Đó chính là Tinh thể Ma thuật hạng D.

Mỗi Đá ma thuật hạng E sẽ bán được tầm 5-15 RC tùy vào chất lượng của nó, trong trường hợp là E- thì chỉ bán được tầm 5 RC mà thôi.

‘Nhưng viên tinh thể ma thuật hạng D này thì lại có thể bán được với giá đến tận 50 RC lận!’

Đối với một game thủ gạo cội như cậu thì 50 RC gần như đã đủ để có thể mua một con game AAA mới rồi. 

‘Cơ mà vẫn sẽ có nhiều người bảo nó là quá ít so với công sức hay rủi ro mà họ bỏ ra để lấy được một viên... Cơ mà vốn dĩ thế giới này không dành cho những kẻ yếu đuối. Các thử thách của Ngôi đền tạo ra cũng vì một mục đích là tạo ra những người Thức tỉnh mạnh mẽ... chứ không phải là để họ kiếm lợi nhuận.’ - Ryoshu cất những viên tinh thể đó vào chiếc nhẫn trên tay.

Và điều đó cũng vô hình chung tạo nên khoảng cách địa vị trong xã hội con game này. Những người đã mạnh thì sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, những người yếu đuối thì sẽ luôn phục vụ cho kẻ mạnh.

Đó cũng là một trong rất nhiều trở ngại mà Ryoshu cần phải vượt qua nếu cậu quyết tâm theo mạch cốt truyện và vào chung học viện với các nhân vật chính.

[Bạn đã hoàn thành Điều kiện: Bắn trúng từ khoảng cách 50m khi tiềm năng năng "Cung thuật" hơn cấp E]

[Mở khóa kỹ năng “Bắn tỉa” (cấp I)]

Đây là lần đầu tiên Ryoshu nghe đến cái cơ chế điều kiện này. Có lẽ khi làm phiên bản mới này thì họ đã nghĩ ra thêm những phần thưởng mới để Người chơi luôn cố gắng hết mình.

“Hệ thống cho tôi xem kỹ năng mới nhận được nào.” - Cậu nhanh chóng mở lên để kiểm tra luôn.

[Cung thuật] (F+)

Mô tả: Bạn đã quen thuộc hơn khi dùng một cây cung. Nhưng mà vẫn còn một chặng đường rất dài trước khi bạn thành một bậc thầy.

-Bắn tỉa (Cấp I) (Mới!)

Hỗ trợ nhắm mục tiêu cho Người dùng. Và khi Người dùng bắn trúng mục tiêu chỉ định, tăng 10% “Tỉ lệ Chí mạng” cho đòn đánh đó.

“Một kỹ năng khá tiện dụng. Nhưng mà không biết nó có trường hợp dùng nào khác ngoài việc bắn tỉa không?”

Ryoshu nhấc tay lên xem giờ.

[00:28]

Đã qua hơn nửa ngày kể từ khi cậu ta chui vào trong đây. Cơ thể Ryoshu giờ đang trong trạng thái kiệt quệ hoàn toàn. Cậu thật sự rất cần được một ngày nghỉ ngơi đàng hoàng... Nhưng có lẽ ước muốn ấy vào bây giờ là còn quá xa vời.

Ryoshu thở dài khi nghĩ đến những việc còn dang dở. Cậu ta tạm thời gạt bỏ chúng khỏi đầu và lấy từ trong chiếc nhẫn ra một chai nước nhựa. Sau đó Ryoshu dốc thẳng chai nước vào cổ họng đang khát khô của mình. 

‘Có thực mới vực được đạo... ha?' - Nghĩ là làm, Ryoshu bắt tay vào việc luôn.

“Đi kiếm đồ ăn nào Fumiya.”

Ryoshu triệu hồi dạng cát của chiếc cung thân yêu của mình. Fumiya xuất hiện và bay lơ lửng. Nhưng trông nó có vẻ khá mệt mỏi.

Cậu ta nhìn đứa trẻ đó đang thiếu sức sống mà không thể không nở nụ cười đầy bất lực.

“Đói rồi hả? Thế đi làm ăn rồi ngủ nhé.” 

Cậu dắt Fumiya đi quanh hang một lúc để tìm thêm thức ăn. May mắn thay, ở bản game cũ, Ryoshu đã học được rất nhiều điều về phần tìm kiếm thức ăn. 

“Ô cái quái gì thế này? Củ cà rốt... và khoai tây mọc tự nhiên trong hang động à?” - Ryoshu đang chui vào khe nhỏ tí và vô tình thấy mảnh ruộng sơ sài. 

‘Có lẽ hầm ngục này tạo ra trên một ngôi làng cũ hay sao ấy?’

Bình thường thì cậu sẽ cũng bắt gặp các loại trái cây, hoa quả khác. Nhưng có lẽ, nếu chỉ tính đến trong Ngôi đền, thì cà rốt và khoai tây là lần đầu tiên cậu thấy.

Bỗng nhiên Fumiya cầm thứ gì đó đến trước mặt vị chủ nhân đang há hốc kinh ngạc của nó.

“Nấm hương nữa này... cái này tuyệt này.” - Ryoshu cầm lên và giám định lại cho chắc chắn. 

Lý do cậu đi nhặt lượm thức ăn như này là vì nấu ăn trong trò chơi rất quan trọng. Nó đóng góp một vai trò khá quan trọng vào những trận đánh lớn nhỏ. Vì thức ăn trong game sẽ tăng cường tạm thời chỉ số và các hiệu ứng độc lạ cho Người chơi.

‘Trước kia thì nấu ăn hình như cũng là một loại chiến thuật để giúp hoàn thành game nhanh hơn mà nhỉ? Cơ mà về sau thì họ dùng lỗi game thay nên không cần nấu ăn nữa...’

Dù lỗi game khá tốt cho việc Speedrun nhưng giờ đây khi mà mỗi một chiếc bug đều quan trọng thì Ryoshu càng thấy được cậu nên tận dụng nhiều nguồn tài nguyên vô hạn hơn. Và thức ăn là một phần trong số những tài nguyên đó.

Ryoshu dựng lửa trại lên khá nhanh chóng như thể đã quen với việc đó lắm rồi. Bàn tay cậu thoăn thoắt lấy ra những chiếc củi lửa và đốt lên một cách điệu nghệ. Tiếp đó, cậu lấy chiếc nồi sắt ra và đặt trên những chiếc vỉ nướng đã được rửa sạch. 

Xong rồi, cậu đổ nước vào để đun lên. Trong lúc chờ nước sôi thì cậu ta lại tiện tay gọt vỏ khoai tây và cắt cà rốt vừa lụm nhặt được. Và tất nhiên là sẽ có một vị khán giả quan sát từng cử chỉ với hành động của cậu rồi.

Fumiya đi xung quanh chủ nhân nó trông khá năng động.

Khi tiếng nước sôi liên tục kêu bục bục thì cũng là lúc mà Ryoshu thái xong cà rốt. Cậu cho thẳng hai nguyên liệu vừa chuẩn bị xong vào nồi.

Sau đó Ryoshu kết thúc bữa ăn bằng một ít nấm hương vào nồi. Cuối cùng thì cậu ta chỉ cần ngồi chờ chục phút để canh nó tràn ngập hương vị.

[Khoai tây hầm của Ryoshu] (F-)

Mô tả: Món khoai tây hầm thơm ngon theo phong cách "độc lạ" của Amemura Ryoshu.

-Thư giãn

Sẽ vào giấc ngủ nhanh hơn bình thường một tí.

"Không quá tệ ha? Lần đầu mình nấu thứ gì đó mà nó có hiệu ứng kèm theo như này đấy...” - Ryoshu nhìn vào món ăn mình vừa làm một cách đầy tự hào.

“Cảm ơn vì bữa ăn."

Cậu ta chắp tay lại và chúc mọi người ăn cơm, cụ thể ở đây thì chỉ có Fumiya.

“À mà... mày ăn gì ấy nhỉ?” - Ryoshu nhìn thẳng vào đống cát đang cuộn trên đầu mình và hỏi.

Nó có vẻ như không hiểu câu hỏi cậu lắm. Cậu ta thì cũng biết thừa điều đó rồi nhưng vẫn hỏi. 

“Hay... mày ăn Mana của tao không?”

Ryoshu giơ ngón trỏ cậu lên. Một lúc sau, một dòng chảy Mana xuất hiện và bao quanh ngón tay của cậu ta.

Fumiya khi thấy thứ Mana đó thì trông khá tò mò. Nó tiếp cận gần cậu một cách từ từ, trông có vẻ khá thận trọng. Đống cát đó chạm vào dòng Mana màu xanh rờn đó. 

“Dừng lại tí Fumiya ơi... Tao sắp bất tỉnh rồi...” - Ryoshu suýt nữa thì khuỵu hẳn xuống và ngất đi.

Nó dừng lại ngay lập tức. Nhưng trông Fumiya vẫn còn khá thòm thèm. 

‘Vậy... là Fumiya cần hấp thụ Mana à?’ - Ryoshu nhìn cậu nhóc háu ăn đó một cách đầy kì lạ.

Thường thì mỗi vũ khí linh hồn sẽ có một cách tiêu thụ khác nhau, ví dụ như là sắt vụn hay xác quái vật. Nhưng hiếm nhất thì là Mana, không phải bởi vì vũ khí đó sẽ mạnh hơn những vũ khí khác. Đơn thuần mà nói thì nuôi thứ vũ khí đó sẽ tốn kém hơn rất nhiều.

Ryoshu có thể dùng đến Tinh thể Ma thuật để cho Fumiya ăn. Nhưng vì cậu ta đang quá nghèo nên phương án đấy chắc chắn là không thể rồi.

“Có lẽ chuyện này trong tương lai tao sẽ tìm cách khác cho mày ăn uống no nê nhé.”

----0w0----

Ryoshu đã nằm xuống và ngắm lửa cùng với môi trường hang động xung quanh đây. Cậu ta đang suy nghĩ đến chuyện khác trong khi nhìn vào khoảng không hư vô.

‘Dù đã bắn cung cả ngày hôm nay nhưng mà tiềm năng Cung thuật vẫn kẹt ở hạng F+. Dù mình biết rằng thăng lên hạng mới sẽ khó rồi... cơ mà nếu được thì khả năng đánh bại boss vào ngày mai sẽ tăng đáng kể... ít nhất là 1%.’

Fumiya đang nằm ôm cả người cậu trong khi nhận được hơi ấm từ chiếc lửa trại sắp tắt ngóm.

‘Nhưng kỹ năng mở khóa đấy phải thật sự có thể liên kết với những gì mình hiện có... Điều đấy hoàn toàn có thể quyết định đến sự sống chết của mình...’

Dù Ryoshu có thể chọn việc ở lại lâu hơn và tăng tỉ lệ sống càng cao càng tốt nhưng mà quái vật trong Thử thách sẽ không hồi sinh nên chỉ có một lựa chọn là luyện tập chay mà thôi.

Nhưng mà luyện chay thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức trong khi đồ ăn và nước uống cũng sẽ sớm cạn kiệt.

‘Thôi suy nghĩ nhiều quá, mai gặp trùm rồi thì tính sau.’

Cậu ta gạt bỏ mọi suy nghĩ vô vị và cố chìm nhanh vào giấc ngủ.

‘Ngẫm lại thì đây là lần đầu tiên mình ngủ ở trong hang động như này. Đã lâu rồi mình mới có thể cảm thấy thư giãn thế này.’

Một số ký ức tuyệt vời trong quá khứ hiện về.

“Con nhớ ba mẹ rất nhiều."

Ryoshu thật sự đang rất nhớ đến hai người họ, lúc biết họ đã không còn nữa thì đôi chân đáng lẽ phải rất năng động của đứa trẻ đó đã bất giác mất hết sức lực.

Thế giới lúc đó với cậu ta đã mất đi hai nguồn ánh sáng còn quan trọng hơn cả mặt trời.

“Không biết hai người sống trên thiên đường thế nào rồi ha? Chả biết vẫn còn cãi nhau vì lý do trẻ con không ta?”

Ryoshu nhớ lại lúc trước họ thường gây gổ với nhau rất nhiều vì đủ mọi lý do mà nó ngớ ngẩn đến mức mà một đứa trẻ như cậu còn biết được điều đấy. Nước mắt cậu vô thức chảy ra làm ướt đẫm chiếc gối.

“C-con xin lỗi ba mẹ nhiều...” - Ryoshu cảm giác như giọng mình đã vỡ ra khi nói ra những lời đó.

Bỗng nhiên cậu có thể cảm thấy cái ôm của người bạn đồng hành đang càng lúc càng chặt hơn. Ryoshu khịt nước mũi và ngừng những giọt nước mắt chảy xuống.

“Fumiya vẫn còn thức à? Xin lỗi đã làm mày tỉnh dậy nhé. Chúng ta cùng ngủ nhé... mai còn nhiều việc.” - Ryoshu dở người sang phía mà Fumiya đang ôm để có thể dễ dàng vào giấc hơn.

"Chúc mày ngủ ngon nhé. Và... chúc ba mẹ ngủ ngon nữa.” 

Cậu ta cố nói với tông giọng trìu mến nhất có thể khi nói lời chúc ngủ ngon với người mình yêu thương nhất trên đời.

Và rất nhanh chóng, hang động đã trở lại với vẻ yên bình và tĩnh lặng thường thấy, chỉ còn lại tiếng thở đều của cậu. Một lúc sau, lửa trại đã tắt hẳn đi và đem bóng tối đến mọi không gian xung quanh. 

Đêm đó cả hai người Ryoshu và Fumiya đã có một giấc ngủ rất ngon.

Chương trước Chương tiếp
Loading...