Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Ở Chế Độ Bất Khả Thi

Chương 25: Nhân vật chính



 

Ryoshu he hé mặt lên để nhìn người vừa va phải mình. Đó là một cô gái xinh xắn với mái tóc trắng muốt như tuyết. Khuôn mặt cô hồng hào cùng với hai má lúm đồng tiền. Nhưng thứ tô điểm cho vẻ đẹp búp bê của cô ấy chính là đôi mắt màu đỏ rực như lửa vậy.

Cô thiếu nữ đó đang được đỡ bởi một chàng trai với mái tóc xanh lam và đôi mắt thì mang màu của bầu trời trong suốt. Dáng người cậu trai đó trông thư xinh hơn là vạm vỡ kiểu bình thường. 

Ryoshu nhận ra hai người đó ngay lập tức. Vì cậu đã nhìn thấy những người này quá nhiều lần trong 6 năm vừa qua rồi.

“H-Haruki à... cảm ơn cậu nhiều nhé.” - Mặt cô gái đó đỏ hẳn lên, trông có vẻ như đang ngượng trước hành động vô lo vô nghĩ kia của cậu nhóc tóc xanh kia.

Trái lại với khuôn mặt đỏ như gấc kia của cô gái, cậu chàng tên Haruki mà Ryoshu hay nhắc đến thì lại hoàn toàn bình thường. Cậu nhóc đó hỏi han người bạn của mình:

“Không có gì đâu, quan trọng là Esther có bị sao không?”

Esther nhìn thẳng vào Ryoshu nhưng vì cậu ta đeo mặt nạ nên cô không thể nhìn thấy mặt được. Khuôn mặt của cô nhanh chóng trở nên cau có khó chịu. Sau đó, cô chỉ vào mặt của một Ryoshu vẫn đang ngồi bệt dưới đất và chửi cậu:

"Đồ thấp kém kia ngươi đi loanh quanh khu này làm gì hả!?"

Cậu ta trông có vẻ khá ngỡ ngàng với những gì mình vừa nghe thấy. 

‘A... quên mất là cô ấy rất coi thường những đứa dân đen như mình...’

Ryoshu đứng dậy một cách chật vật do những vết thương nặng nề trên người. Giờ đây cậu mới có thể nhìn thấy toàn bộ dàn nhân vật chính trước mặt mình. Ngoài Haruki và Esther ra thì còn có Charlotte đang đứng ngay đó. Charlotte là cô gái với mái tóc màu vàng nhạt, trông rất dịu nhẹ. Và mái tóc vàng đó cũng vô cùng hợp với tính cách nhẹ nhàng của cô ấy.

‘Người Charlotte cũng mang một mùi hương vô cùng quý phái nữa... đúng là một công chúa thứ thiệt. Chứ không phải chỉ là một công nương như Esther.’

Và nhắc đến công chúa, trong nhóm bạn này vẫn còn một cô công chúa nữa. Nhưng thay vì là công chúa Anh quốc thì Katia, crush của cậu ở ngoài đời thực, là công chúa nước Nga.

‘Cô ấy chính là em gái của tên điên khùng đó... nhỉ? Nhưng trong game cô ấy chưa nhắc đến tên hoàng tử đó bao giờ cả...’ - Ryoshu đánh mắt ra chỗ Katia. 

Nàng công chúa kiều diễm và lạnh lùng đang đứng dựa mình vào tường trong khi chờ đợi các bạn của cô. Mái tóc màu tím đậm pha chút hồng ở đuôi tóc của cô gái xinh đẹp đó phảng phất trong gió. Đôi mắt cô thì mang sắc tím có chút vô cảm và lạnh lẽo như băng hàn vậy.

'A sao cô ấy trong phiên bản này còn xinh đẹp hơn nữa vậy? Thật không công bằng đối với một fanboy như mình... bình tĩnh lại nào... Tạm thời mình không thể giao du với Katia được...'

Ryoshu chết lặng trước vẻ đẹp của cô gái đó. Con tim của cậu trong chốc lát dường như đã ngừng đập hẳn luôn.

“Này! Có nghe thấy ta nói gì không hả? Ngươi bị câm điếc nữa hả?”

Gân cậu nổi lên vì bị cô gái thiển cận tên Esther kia phá đám giây phút đẹp đẽ có một không hai như vậy. Cậu ta trút một hơi thở dài rồi thẳng thắn nói với cô gái quý tộc kia:

"Tôi không cố ý va vào cô."

Esther trông có vẻ khá bất ngờ khi có người lại dám đối diện với cô ta.

“Anh không biết tôi là ai phải không?” - Ánh mắt màu đỏ của cô phát ra một hào quang đầy giận dữ.

“Và còn nữa, chiếc mặt nạ kỳ dị đó là cái quái gì chứ? Ngươi tưởng đeo nó sẽ khiến ngươi trông đỡ xấu xí chắc.” 

Esther tiến đến chỗ Ryoshu dần trong khi cố làm gì đấy với cậu. Có lẽ là cô muốn chỉ thẳng vào người cậu để dạy cậu ta một bài học.

"Cậu bình tĩnh lại tí nào Esther." - Haruki thì cố gắng khuyên can cô. Có lẽ cậu nhóc đó cũng cảm thấy mọi thứ đang diễn ra hơi phức tạp quá rồi.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu đổ dồn ánh mắt ra chỗ nhóm bọn họ rồi. Dần dà những tiếng bàn tán sôi nổi giữa chốn đô thị cũng bắt đầu rồ lên.

Charlotte cũng đang khá bối rối vì tình huống hiện tại nhưng mà cô chả biết nên làm gì cả ngoài đứng im chịu trận. Và trong khi đó thì Katia vẫn dựa vào tường nhưng lần này cô nhắm mắt lại.

Esther thấy Haruki bảo thế cũng trở nên bình tĩnh lại chút. Nhưng vì sĩ diện nên cô vẫn tiếp tục nói cố:

"Haruki, cậu tránh ra một chút để tớ nói nốt với tên ngốc này."

Có lẽ người mệt mỏi nhất lúc này chính là Ryoshu. Cậu ta vừa mới trở về và vẫn còn kiệt sức sau khi đánh bại con trùm kia. Đã thế áp lực từ việc bị một tên hoàng tử tìm giết cũng khiến tâm lý cậu không còn sức nữa.

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau một Charlotte đang bất lực vì hoàn cảnh hiện tại:

"Esther, dừng lại đi." 

Cô gái ít nói nhất trong nhóm bạn họ, Katia, lên tiếng. Việc đó khiến cả nhóm có chút bất ngờ.

“Chúng ta đang đứng giữa đường đó,” Cô ấy tiếp tục, “Cậu đừng cố gây sự với những người yếu kém hơn cậu nữa, Esther.”

Esther vẫn còn khá ấm ức. Nhưng cô chỉ đành thở dài và hất tay ra hiệu cho Ryoshu phắn lẹ.

"Sao cũng được. Ngươi, cút ngay đi."

‘Cuối cùng thì cũng xong... giờ mình đi đến chỗ nào đó nghỉ ngơi thôi.’

Ryoshu nhanh chóng chuồn đi. Nhưng Charlotte từ giữa nhóm họ đã từ bao giờ đến chỗ cậu ta mà chính cậu cũng không biết được nữa. Cô phủi áo cho Ryoshu  và hỏi han cậu ta:

"Anh có ổn không... Tôi xin lỗi vì anh đã phải vất vả với bạn tôi như vậy. Esther là một người tốt bụng lắm... chỉ là thỉnh thoảng cô ấy có chút nóng tính ấy mà... mong anh đừng hiểu xấu cô ấy nhé."

Ryoshu cảm thấy ấm lòng vì sự thân thiện của Charlotte. Dù cô ấy là một công chúa, người có quyền hành lớn trong đất nước này. Thế nhưng Charlotte luôn đối xử với mọi người một cách công bằng và không thiên vị. Đặc biệt cô ấy rất yêu quý những người bạn của mình.

Charlotte mang một vẻ đẹp có chút ngây thơ và dễ thương nhiều hơn là xinh đẹp.

‘Thảo nào Haruki say như điếu đổ là đúng rồi. Charlotte thì tử tế và lịch sự thật đấy. Cảm ơn cô nhiều... sau này tôi đủ khỏe thì tôi sẽ giúp cô sau nhé.’

Cơ mà giờ Ryoshu đã quyết định phải tránh xa dàn nhân vật chính trong một thời gian dài đã. Vì Katia và Esther đều là những mối nguy hiểm chết người. Người trước thì là em gái của tên hoàng tử tâm thần kia, người sau thì rất khinh rẻ dân thường và có thể sẽ loại bỏ chỉ vì ngứa mắt.

"Tôi ổn." - Cậu ta trả lời với giọng đã cố làm lệch đi vài tông.

Nhưng rồi bỗng nhiên, Charlotte nói ra câu tiếp theo mà khiến cả tất cả mọi người ở đó ngạc nhiên.

"Cậu là... Ryoshu có phải không?"

Thời gian như thật sự chết lặng nhưng không phải do ảnh hưởng của một kỹ năng nào cả. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Esther bỗng dưng lao về phía Ryoshu. Sau đó cô dứt lấy chiếc mặt nạ Ẩn thân của cậu ra nhanh đến mức không kịp phản ứng lại.

Cậu ta cố che lại khuôn mặt mình bằng tay nhưng mà ánh mắt của cô đã nhìn thấy hết rồi.

"Sao mặt ông trông gớm ghiếc thế? Thảo nào... ông cứ muốn chạy khỏi chỗ này..."

Nhưng rồi Haruki đã cố gắng cứu vãn tình thế khó hiểu lúc bấy giờ.

"Cậu có sao không, Ryoshu? Trông... cậu thực sự khác... nhiều... à không, một chút thôi. Ý tớ là... hai tuần trước trông cậu khác bây giờ lắm ấy."

Sau đó cô ta đã nảy ra ý định để làm nhục mặt kẻ đứng trước mặt bằng cách nói với Charlotte rằng:

"Tôi không thể tin được tên ngốc này lại tỏ tình với bà tuần trước đó, Charlotte."

Lại một lần nữa, Ryoshu lại trở nên ngạc nhiên hơn. Những điều kì lạ cứ thế tiếp tục diễn ra trong sự ngỡ ngàng của cậu. Nào là nhân vật cậu ta từ trước đã có quen biết với nhóm bạn nhân vật chính... rồi đã thế cậu nhóc mà cậu đang điều khiển còn từng tỏ tình nữa?

'Không biết khuôn mặt lúc này của mình sẽ còn khiến bọn họ hiểu nhầm thêm điều gì nữa không... tất nhiên là rất nhiều rồi... Tuyệt vời...'

"Vậy là sau khi bị từ chối, ông... phải làm đến mức này à?"

‘Lạy chúa... cô có cần phải nói toẹt ra như vậy không?’ - Cậu ta có vẻ không nói nên lời. 

Càng lúc càng nhiều người trên đường đang theo túm tụm lại để quan sát bọn họ trong lúc mồm xì xào những tin đồn vô căn cứ.

‘Mình nên chuồn khỏi đây nhanh thôi... Sau này mình sẽ cho cô nhóc này bẽ mặt sau!’

Sau khi quyết định mối thù của mình xong, Ryoshu nói với Esther:

"Không... tại sao tôi lại phải làm vậy?"

“Ông diễn dở quá đó.” - Nhưng cô nhóc đó có vẻ chẳng thèm tin lời nói của cậu nữa. 

‘Cơ mà mình cũng sẽ chả tin nổi được... làm gì có một kẻ yếu đuối nào lại dám đi chiến đấu với những con quái cao hơn mình bốn hạng sức mạnh bao giờ đâu?’

Tuy nhiên, Ryoshu chính là ngoại lệ đó. Những vết thương trên người... hay đúng hơn trong trường hợp này là khuôn mặt cậu... là những vết sẹo chiến đấu bằng cả tính mạng của bản thân.

Nhưng dù vậy cậu cũng sẽ chẳng thể thuyết phục được ai cả. Nhận ra mình đang lãng phí thời gian chẳng vì gì cả, Ryoshu ngay lập tức chạy khỏi chỗ đó:

“Nếu không có gì thì tôi đi nhé.”

Cậu trùm lại mũ hoodie lên lại một lần nữa. Sau đó, cậu ta rào bước thật nhanh khỏi đám đông và không quên để lại lời chào lịch sự.

"Tạm biệt."

‘A chết rồi... mình chưa lấy lại mặt nạ.’ - Ryoshu khá chần chừ trước suy nghĩ phải quay lại lần nữa.

‘Nhục nhã lắm đây... nhưng chiếc mặt nạ đó là thứ mà mình không thể bỏ lại được... Và nhỡ đâu anh trai Katia thấy thì...’

Cậu ta khá ớn lạnh trước tên hoàng tử điên khùng đó nên ngay lập tức quay mặt ra.

Ai ngờ đâu là vừa quay lại thì Ryoshu đã đụng độ mặt của Esther thêm một lần nữa. Cô ta vừa tóm lấy cánh tay của cậu với nụ cười khá tự tin. 

‘Dù gì thì Esther giờ cũng đã là Thức tỉnh giả bậc E rồi nên sự tự tin này là hoàn toàn hiểu được.’

Cô ta trông có vẻ khá bất ngờ trước khả năng phản xạ rùa bò của Ryoshu:

"N-này này, ông đi đâu vậy? Tôi đã xong việc với ông đâu."

Cậu ta chả quan tâm mà chỉ nhanh chóng với tay lấy lại chiếc mặt nạ của mình trong khi cô ta đang bất ngờ. Ryoshu đeo lại chiếc mặt nạ lên và nhìn thẳng vào mắt cô nhóc ngạo mạn đó.

"Esther White." 

Nghe đến tên đầy đủ của mình, cô gái tóc trắng đó không ngừng thấy sởn gai ốc.

"Cô muốn...gây sự với tôi à?" - Ryoshu chỉ nói lạnh lùng trong khi bàn tay cậu nắm chặt vào cánh tay cô.

Esther sợ đến mức không thể cử động hay nói lại bất cứ điều gì.

‘Không ngờ khả năng diễn kịch mình tốt vậy...?’ 

Cậu ta thấy sự sợ hãi của cô xong liền ném tay cô sang một bên. Sau đó Ryoshu quay người lại và đi thẳng về phía trước mà không thèm ngoái lại nhìn về đằng sau.

Ra khỏi đám đông, cậu liền kích hoạt khả năng Ẩn thân của chiếc mặt nạ vừa đeo lại lên mặt. Tiếp đấy, Ryoshu cứ thế mà đi thong dong vào một con hẻm vắng người.

Đi được một lúc rồi thì bỗng dưng từ xa, cậu ta nghe thấy tiếng gào thét quen thuộc của Esther.

"Ông chạy đâu rồi? Cái tên khốn kiếp này!!!"

Khóe môi Ryoshu hé lên một chút. Có lẽ là vì đây là lần đầu được giao tiếp lại với con người sau một quãng thời gian tưởng chừng dài vô tận ở chốn im lặng chết người kia.

‘A... dù tôi chưa trả thù hoàn toàn sau những năm tháng mà cô hành tôi đâu... nhưng tôi sẽ sớm khiến cô bẽ mặt thôi... Esther, cô cứ chờ đi.’

Nghĩ đến những trò vui có thể làm để trêu đùa với kẻ đã hành hạ và sỉ nhục cậu hơn nửa thập kỷ vừa qua mà Ryoshu cảm thấy khá háo hức.

“Nhiệm vụ phụ là tuyệt nhất!”

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...